Chương 240:
Hoắc Tuyền nhớ tới lời Diệp Linh bảo rằng Cố Dạ Cần thích phụ nữ âmđãng, trong trí nhớ của cô, Cố Dạ Cân, xuất thân trâm anh thể gia, từ nhỏ đã được giáo dục đề trở thành người thừa kế chính chính thống, luôn khoác lên chiếc áo sơ mi cùng quân tây, sạch sẽ nghiêm túc, khiên cả người anh toát ra hơi thở lạnh lùngcắmdục.
Hoắc Tuyền chưa bao giờ dám tưởng tương đên anhtrêngiường sẽ như thế nào, nhưng suốt bao năm qua anh giữ Diệp Linh ở bên cạnh đề thỏa mãntưdụccủa bản thân, điều đó đủ chứng tỏ nội tâm anh có bao nhiêu cấmky.
Đàn ông mà…
Hoắc Tuyền lập tức trở nên tự tin, cô nập sau rèm cửa, tụtchiếcquần short xuống, lộ ra đườngcong tuyệtmỹcủa mình.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng. tắm mỏ ra, Cô Dạ Cần bước ra ngoài.
Cố Dạ Cần vừa tắm nước lạnh xong, anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh đậm, mái tóc ngăn còn vương những giọt nước, đẹp trai chẳng kém nam chính trong truyện tranh.
Đèn trong phòng đã tắt, đôi mắt đen lạnh lùng của anh chính xác rơi vào bóngngười đangnúp sau tâm rèm.
Quăng chiếc khăn tắm trên tay, Có Dạ Cân sải bước tới, môi mỏng cong lên, anh thấp giọng: “Chơi trò gì thê, hửm?”
Hoắc Tuyền nghe ra được ý cười trong giọng nói của anh, có mây phần Hà đúng đắn, cả người cô ta têdại “Đi ra, đừng làm loạn với anh.” Cố Dạ Cần vươn bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay xinh đẹp của cô.
Tim Hoắc Tuyền đập loạn xạ, cô ta rút về sau, cô găng tránh né.
Có Dạ Cần trong bóng tối tốc độ nhanh như chớp, anh duôi tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Hoắc Tuyền, cả tấm màn và người đều trực tiếp bị anhôm vào trongngực.
Anh dùng sức khóa chặt người phụ nữ trong tay, đôi môimỏng rơi trên tóc cô qua rèm cửa, giọng nói trầm thấp tàn bạo: “Anh bắt được em rồi, thật không thành thật, có phảimuốn anhchỉnh em một chút không hả?
Tiểu yêu tinh”
Tiếng “tiểu yêu tinh” này khiên hai chân Hoặc Tuyên mêm nhữn, suýt chút nữa ngã trên thảm, cô ta không biết Có Dạ Cần vốn lịch thiệp phong nhã khi đóngcửaphòng lại có dáng vẻ hung dữ như thê.
Đôi mắt Cố Dạ Cần đỏ bừng, nhưng ngay sau đó anh mở mắt ra, bởi vì anh ý thức được có gì đó không đúng, người trong vòng tay của anh căn bản không phải là Diệp Linh!
“Cô là ai?”
Khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần lập tức phủ lên một tầng mây mù ảm đạm, “bốp” một tiếng anh đấm vào công tặc bật đèn tường trong phòng, anh hắt mạnh tay ra, cơ thê của Hoặc Tuyền đột nhiên như diều đứt dây va vào tường.
“Bịch” một tiếng, Hoắc Tuyền đụng vào tường ngã trên thảm, cô họng ngòn ngọt, lập tức nôn ra một ngụm máu.
Mới vừa rồi cái vung tay kia của Cố Dạ Cần gần nhưgiếtchết cô ta.
“Anh Dạ Cần… là em…” Hoắc Tuyền ngắng đầu lên nhìn cổ Dạ Cần.
Có Dạ Cần đứng lẳng lặng trước bệ cửa số dài, anh từ trên cao nhìn xuông Hoắc Tuyền đang năm chật vật đau đớn trên đất, anh hiểu rõ dathịtcủa Diệp Linh hơn bất cứ ai hết. Diệp Linh mễmmại không xương, trên người còn phảngphất hương thơm mêngười, đây không phải là thứ mà Hoắc Tuyền có thể so sánh được.
Trong nháy mắt anh ôm cô ta đã nhận ra được điêu đó, nhưng anh bị dục vọng mê hoặc, thẻ phòng anh đưa cho cô, không ngờ cô lại đưa cho người khác.
Chỉ cần nghĩ đến cách đây mấy giây mình vừa ômngười đàn bà khác, anh liền không nhịn được muôn cọrửa bản thân vài lần, tắmrửa mình thật sạch sẽ.
Đôi mắt đen lạnh lẽo của Có Dạ Cần âm u nhìn chằm chằm Hoắc Tuyền, hồi lâu mới từ bật ra giọng điệu đáng sợ: “Sao lại là cô? Nói ngay, nêu cô không muốn chết!”