Chương 842:
Hai mắt Dạ Huỳnh đỏ bừng nhìn Lệ lão phu nhân, mụ già sống dai này, vì sao mụ ấy chưa chết, vì sao còn chưa chết quách đi cho rồi? Dạ Huỳnh đưa tay chỉ về Lê Hương: “Lê Hương, đều là mày làm đúng không? Tắt cả là tại mày!”
Lê Hương duyên dáng đứng đó, đôi mắt trong vắt nhìn Dạ Huỳnh đã điên cuồng: “Bà chỉ cái gì? Không sai, tôi đã đưa trước cho lão phu nhân một viên Hộ Tâm hoàn, để kế hoạch của bà rơi vào khoảng không. Dạ Huỳnh, đại thọ 80 của lão phu nhân ngày đó, người hầu nữ dưới trướng bà va tôi rơi vào nước, hại tôi suýt chút nữa chết đuối ở hồ bơi Lệ gia, bà lại nhiều lần muốn giết người, trong những năm tháng kiềm chế đó, tâm lý bà đã trở nên vô cùng cực đoan biến thái, từ nay bà cứ dành nửa phần đời còn lại ngồi trong tù mà từ từ sám hồi đi.“
Tù? Lúc này cổng lớn bị xô ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xôngg vào, bọn họ là “đặc biệt” tới đón Dạ Huỳnh đi.
Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, tôi đã báo án rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hai tội cũng đủ khiến đời bà, chấm dứt.”
Lê Hương nói đời bà, chấm dứt rồi.
Bồn chữ này đối với Dạ Huỳnh như tuyên án, đời này của bà ta đã chấm dứt rồi.
Mọi người nhìn gương mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương kia, hiện tại góc mặt nghiêng của cô đạm mạc sắc lạnh, như thanh bảo kiếm đã trút vỏ, cô vậy mà… cứ thế xử gọn Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh đuổi cô ra khỏi radio, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô đã đích thân đưa Dạ Huỳnh vào ngục giam.
Cô gái ấy mới chỉ 20 tuổi, thủ đoạn của cô đã cường thế sắc bén như thế, không vương chút ướt át bẩn thỉu nào, thật sự khiến người ta kính nễ.
Mọi người thốn thức không ngót, bọn họ vẫn không thể tiếp nhận được, Dạ Huỳnh vậy mà đã thành người mang tội giết người?
Dạ Huỳnh thành người mang tội giết người, Lệ Yên Nhiên là người đầu tiên chạy đến, cô ta chạy đến bên cạnh Dạ Huỳnh chỉ trích Lê Hương: “Lê Hương, lòng dạ cô sao lại thâm độc như vậy, mẹ tôi sẽ không ngòi tù, cô Lêi tôi cắt cỗ tay tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại tôi cửa nát nhà tan sao?”
Lệ Yên Nhiên đang run rẩy, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng mẹ mình lại bại lộ, mẹ không thể ngồi tù, cô ta không cần một người mẹ là tội phạm giết người?
Lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Hương và Lệ Yên Nhiên, giữa đám người đám đông vẫn đứng về phía Lệ Yên Nhiên, nhất là khi Lệ Yên Nhiên nhắc tới chuyện cắt cổ tay tự sát này.
“Tuy Dạ Huỳnh là đáng đời, thế nhưng Yên Nhiên tiểu thư là vô tội, cái này không thể tẩy trắng Lê Hương được, là cô ta làm hại Yên Nhiên tiểu thư tự sát, cái này không tẫy được đâu!”
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhàn nhạt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, sau đó chậm rãi nhếch lên môi đỏ mọng, hỏi ngược một câu: “Lệ Yên Nhiên, cô luôn miệng bảo tôi hại cô cắt cỗ tay tự sát, vậy vết thương trên cổ tay cô đâu, để mọi người nhìn đi.”
Lệ Yên Nhiên tức đến ngu người, nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ, cô ta kéo ống tay áo, giơ cổ tay phải của mình lên, cho mọi người xem: “Lê Hương, vết thương của tôi ở ngay đây, cô cho rằng cô còn có thể chống chế? Tất cả mọi người đến xem này, nhìn xem tâm địa Lê Hương là độc ác thế nào!”
Mọi người nhìn về phía cổ tay phải Lệ Yên Nhiên, ánh mắt nhanh chóng trở nên rất cổ quái.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới cái gì, cô ta cứng đờ.
Lệ Yên Nhiên đột nhiên nhớ ra, vết sẹo trên cổ tay cô ta đã được X chữa khỏi?
Lê Hương câu môi: “Lệ Yên Nhiên, cô muốn chúng tôi nhìn cái gì, nhìn chiếc vòng kim cương đắt tiền trên cổ tay cô?”
Lệ Yên Nhiên vì dự hôn lễ nên đã chọn đeo lên một chiếc vòng kim cương cao quý nhất, kim cương rạng rỡ tỏa sáng, đeo trên làn da bóng loáng mềm mại của cô ta, rất đẹp.
Thế nhưng vẻ đẹp này, lại trở thành vẻ châm chọc lớn nhát.