Chương 1532:
“Hiện tại dựa theo khẩu cung của má Ngô, Anh Lạc phu nhân vô cùng có hiềm nghi, Nhân Nhân đại tiểu thư vẫn còn ở trong bệnh viện, Anh Lạc phu nhân đã bị cảnh sát mang đi!”
Diệp quản gia biết chuyện này nặng đến thế nào, đây quả thực là cả trời cao sập xuống trên Mạc gia, Nhân Nhân đại tiểu thư và Anh Lạc phu nhân đồng thời gặp chuyện không may, cái này như là về tới nhiều năm trước, Mạc Từ Tước lại một lần nữa bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, lần thứ hai gặp phải lựa chọn thống khổ.
Một bên là máu mủ, một bên là tình cảm chân thành.
Mạc gia dường như trúng lời nguyễn gì, trốn không thoát.
Mạc Từ Tước thuận tay cầm nhất kiện áo khoác ngoài, sắc mặt ông âm trầm nói: “Lập tức xuất phát.”
“Vâng, tiên sinh.”
Mấy giờ trước.
Liễu Anh Lạc vừa rời khỏi biệt thự, bà dự định trở về, lúc này điện thoại trong túi xách vang lên, điện thoại tới.
Bà lấy điện thoại ra vừa nhìn, trên màn ảnh điện thoại nhảy ra ba chữ – Mạc Nhân Nhân.
Là Mạc Nhân Nhân gọi điện thoại tới.
Hàng mi nhỏ dài của Liễu Anh Lạc run rầy, bà biết bà và Mạc Nhân Nhân sớm muộn sẽ chạm mặt, bà cũng không hy vọng Mạc Từ Tước vẫn bị khó xử kẹp giữa các bà.
Liễu Anh Lạc ấn phím nghe điện thoại: “Alo.”
“Liễu Anh Lạc, là tôi,” Giọng nói lạnh lùng lại có vài phần mệt mỏi của Mạc Nhân Nhân nhanh chóng truyền đến: “Cô bây giờ tới chỗ tôi một chuyền, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
“Được, cô gửi địa chỉ cho tôi.”
Hai người cúp điện thoại, Mạc Nhân Nhân nhanh chóng gửi định vị đến, Liễu Anh Lạc gọi xe, chạy tới chỗ Mạc Nhân Nhân.
Đến biệt thự Mạc Nhân Nhân, là má Ngô mở cửa, má Ngô chỉ chỉ trên lầu: “Đại tiểu thư ở trong phòng trên lầu chờ CỔ: “Được, cảm ơn.” Liễu Anh Lạc lên lầu.
Má Ngô đứng ở phía dưới nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc biến mắt ở trong phòng trên lầu, bà ấy lúc này lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Gian phòng trên lầu, Liễu Anh Lạc đi vào, bà liếc mắt liền thấy được Mạc Nhân Nhân, Mạc Nhân Nhân khoác chiếc áo lông, hiện tại đang ngồi trên ghé salon.
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Anh Lạc mở miệng trước: “Nhân Nhân, đã lâu không gặp.”
Mạc Nhân Nhân châm chọc câu môi, bà dùng ánh mắt chỉ chỉ ghế sa lon đối diện: “Ngồi đi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.”
Liễu Anh Lạc ngồi ở đối diện, Mạc Nhân Nhân đã tự tay pha trà, rất rõ ràng vẫn luôn chờ ở đây, bà rót cho Liễu Anh Lạc một chén trà: “Năm đó cô từ phòng Kiều nhảy xuống, tôi còn tưởng rằng cô đã chết, không ngờ cô vẫn còn sống.”
Liễu Anh Lạc nhận trà, nhấp một miếng, nghệ thuật uống trà của Mạc Nhân Nhân vẫn tốt như vậy, khiến răng môi đều thắm hương trà, vốn dĩ các bà cô có thể trở thành bạn bè thân thiết.
“Năm đó tôi nhảy xuống, cũng cho là mình chắc chắn sẽ chết, thế nhưng tôi được Dao Dao cứu, Dao Dao mang tôi đến Lan Lâu Cổ Quốc.”
Hóa ra là Lâm Thủy Dao, thảo nào.