Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 844:

 

“Hà “Được rồi, mày đừng gọi tao là bố nữa, tao không có đứa con gái như mày, mày bây giờ đơn giản là con điên, mày chính là một con quỷ cuồng sát nhân, tao không quen mày nữa rồi!” Dạ lão lạnh lùng phát tay áo, chống lưng rời đi, không muốn nhìn Dạ Huỳnh nhiều hơn một phút nào nữa.

 

Dạ Huỳnh hiểu, giờ bà ta mới hiểu được, bà ta bị vứt bỏ rồi, bà ta bị cha mình vứt bỏ?

 

Hiện tại tất cả trách nhiệm đều đầy tới trên người bà ta, vì bảo toàn sự trong sạch của Lệ Yên Nhiên, bà ta phải hy sinh.

 

Dạ Huỳnh ngắng đầu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên…”

 

Lệ Yên Nhiên có ngốc cũng nghe hiểu ý Dạ lão, hiện tại Dạ Huỳnh chật vật ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng nhìn cô ta, Lệ Yên Nhiên theo bản năng lui về sau một bước, cô ta không dám đi về trước nữa, cô ta muốn tránh Dạ Huỳnh ra thật xa.

 

Dạ Huỳnh thấy con gái ruột lại đối xử với mình như thế, cơn đau lòng của bà ta cuỗn cuộn dâng lên, bà ta thật sự không có ngờ đến đứa con gái mình mang thai chín tháng mười tháng, đứt ruột đẻ ra, bao tình yêu thương đều đỗ dồn vào nó, ấy vậy mà nó cũng vứt bỏ mình.

 

Bà ta bị toàn thế giới từ bỏ.

 

Sống nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, hết thảy tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, bà ta không có được gì cả.

 

Dạ Huỳnh lòng như tro tàn, bà ta biết mình xong rồi, bà ta đã từ đám mây cao ngắt trên tầng cao ngã xuống, bà ta không còn là Lệ phu nhân, không còn là Đại tiểu thư Dạ gia, tương lai nửa đời sau của bà ta cũng sẽ trôi qua trong ngục giam.

 

Tuy Lệ Yên Nhiên vứt bỏ bà ta, nhưng bà ta không thể liên lụy đến con gái được, bà ta nhận hết thảy tội danh.

 

Dạ Huỳnh oán độc nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, đều là tao làm, là tao khích Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát vu hại mày, là tao hạ độc lão phu nhân, mày hài lòng chưa?”

 

Lê Hương nhìn Dạ Huỳnh trên đắt, cô tiến lên hai bước, đi tới cạnh Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, bà nhất định thật không ngờ tại chính thời khắc nguy nan của mình, tôi lại là người ở gần bà nhất nhỉ? Kẻ thù bản thân hận thấu xương còn có thể thản nhiên hào phóng đứng cạnh bà, mà bồ bà, con gái bà, cháu gái bà, đều tránh xa bà không kịp, bà có cảm giác cuộc đời có bao mỉa mai không?”

 

Dạ lão, Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu đều cứng đờ.

 

“Dạ Huỳnh, bà chớ nên trêu chọc tôi, con người tôi chưa bao giờ là hiền lành, bà hại tôi suýt chút nữa chết đuối, tôi có thù tất báo, song, tôi rất thông cảm với bà, bởi vì bà là kẻ duy nhất trong toàn bộ Dạ gia còn có tình người, tình thương của mẹ, là lương tri sau cùng của bà.”

 

Dạ Huỳnh thế mới biết con người Lê Hương có bao đáng sợ, Lê Hương so với bất luận kẻ nào biết rõ bà ta yêu nhất sợ nhất cái gì, bà ta yêu hư vinh nhất, sọ nhất mắt đi nó, cho nên ở ngay hôn lễ này, Lê Hương vô tình đâm thủng hư vinh của bà ta, khiến bà ta mắt đi tất cả.

 

Hiện tại từng câu từng chữ Lê Hương như thọc lưỡi dao sâu vào người bà ta. Không sai, hết thảy quan tâm đều không còn, người thân tránh bà ta như tránh tà, Lê Hương để bà ta thấy được cuộc đời bà ta có biết bao mỉa mai.

 

Hốc mắt Dạ Huỳnh nóng lên, bên trong từng giọt nước mắt rơi xuống, bà ta chật vật thất thanh khóc rống.

 

Lúc này cảnh sát đi lên trước, giải Dạ Huỳnh đi.

 

Dạ Huỳnh bị mang đi, người khó xử nhất hiện trường là Dạ gia rồi, lúc đầu Dạ lão đứng ra đại nghĩa hùng dũng từ đã gợn lên cơn sóng nhỏ, nhưng bị mấy câu nói vừa rồi của Lê Hương liền rước đến cơn mưa chỉ trích của bàn dân thiên hạ, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu cũng bị mọi người ở hiện trường chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

*Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Dạ Huỳnh giết người không thành công, đúng là nên bắt, nhưng nhìn cô ta thảm như thế, tôi lại rất thông cảm với cô ta.”

 

“Chứ còn gì nữa, anh không thấy vừa rồi Lệ lão phu nhân muốn bắt được người đứng đằng sau khích Lệ Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát, Dạ lão lập tức liền nhảy ra ngoài, trực tiếp vả Dạ Huỳnh một bạt tai sao? Tôi thấy Dạ Huỳnh là bị đẩy ra làm bia : đỡ đạn, Dạ lão nóng lòng như vậy muốn tẩy trắng Dạ gia, tôi ngược lại cảm thấy tẫy chả sạch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK