Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569:

 

“Bà nội, cháu hy vọng một mình cháu có thể sống yên ổn, Mạc tiên sinh có thể sống yên lành, bà cũng có thể sống khỏe mạnh, mọi người chúng ta ai cũng sống tốt.”

 

Mạc lão phu nhân khóc đến hai mắt nhòe đi, bà đưa tay ôm lấy Lê Hương, dùng sức gật đầu: “Ù Lê Hương, mỗi người chúng ta đều phải sống thật tót.”

 

Mẹ Ngô vui mừng lau nước mắt, bà ấy cũng biết chỉ cần Thiếu phu nhân trở lại, lão phu nhân sẽ khỏe lên, Thiếu phu nhân vẫn luôn có rất nhiều cách, chỉ có Thiếu phu nhân mới có thể cứu được lão phu nhân.

 

Ba người đều chỉnh đốn lại tâm tình bi thương, Lê Hương chẩn mạch cho lão phu nhân, quả nhiên lão phu nhân là tâm bệnh, ưu tư thành bệnh: “Bà nội, tối nay cháu châm trước cho bà một châm, ngừng truyền dịch dinh dưỡng lại nha bà, ngày mai cháu làm bữa ăn bồi bỏ lại cho bà, để bà ăn thử trước một chút cơm, bệnh này không có vấn đề gì, nhưng cần phải chậm rãi điều trị, trong khoảng thời gian này cháu sẽ ở lại đây chăm sóc bà.”

 

Mẹ Ngô rất vui vẻ, bà mừng rỡ như điên đi theo phía sau Lê Hương, không chắc chắn hỏi: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân thực sự khỏe lên được sao?”

 

“Dạ, chưa tới nửa tháng, con sẽ trả lại cho mẹ lão phu nhân đi như bay luôn!” Lê Hương cong môi cười nói.

 

Thật tốt quát Mẹ Ngô vui đến điên rồi, rốt cục cũng tản ra mây đen thấy trăng sáng…

 

“Lê Hương, cháu qua đây, bà hỏi cháu chút, bây giờ cháu cùng A Đình… cháu nghĩ như thế nào?” Lão phu nhân kéo tay Lê Hương.

 

Lê Hương suy nghĩ một chút: “Bà nội, hiện tại Mạc tiên sinh ⁄ ï sông ra sao ạ?

 

Lão phu nhân gật đầu: “Nó sống tốt lắm, không hề mắt khống chế nữa, cũng không hề mắt ngủ nữa, khỏe mạnh giống như người bình thường.”

 

Trong tròng mắt sáng đẹp của Lê Hương tràn ra tia sáng mềm mại: “Vậy cũng tốt rồi, cháu đã ly hôn với Mạc tiên sinh, anh ấy cũng quên cháu rồi, chuyện về sau cháu hy vọng thuận theo tự nhiên, hiện tại việc cháu muốn làm nhất là tìm lại cái bảo rương thứ hai mẹ cháu để lại ạ.”

 

“Bà nội, cháu và Mạc tiên sinh cũng chẳng khác nhau mấy đâu ạ, ngay lúc anh ấy trở nên tốt hơn, cháu cũng muốn đề cho bản thân nỗ lực trở nên ưu tú, chúng cháu rồi sẽ rất tốt thôi.”

 

Mạc lão phu nhân gật đầu: “Được, Lê Hương, bà tôn trọng cháu, hiện tại thời gian không còn sớm, đêm nay cháu đừng về, để mẹ Ngô đưa cháu tới phòng dành cho khách nghỉ ngoi.”

 

Nói xong Mạc lão phu nhân nhìn về phía mẹ Ngô: “Mẹ Ngô, đưa Lê Hương tới gian phòng cách vách.”

 

Gian phòng cách vách?

 

Mẹ Ngô khóe mặt giật một cái, đây chính là… phòng của thiếu gia mà!

 

Mẹ Ngô nhìn về phía lão phu nhân vừa nãy mới nghiêm túc nói muốn tôn trọng Thiêu phu nhân, quay đầu đã lừa phu nhân đến trong phòng thiếu gia… Lão phu nhân của trước kia quả nhiên đã trở về!

 

Lê Hương và mẹ Ngô đến phòng ngủ cách vách, phòng ngủ này thật sự rất lớn, giống như phòng ngủ vậy, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa.

 

Hơn nữa bày trí của phòng ngủ này đều mang mùi vị lành lạnh, màu đen xám xânh chiếm đa số, phong cách trầm ổn nội liễm này vừa nhìn rất giống với gu của Mạc Tuân.

 

“Mẹ Ngô, không phải chúng ta đi nhầm phòng đấy chứ, con thấy phòng này thật giống phòng của Mạc tiên sinh.” Lê Hương nghỉ ngờ nói.

 

Mẹ Ngô sửng sốt, nhanh chóng cười lên ha hả: “Thiếu phu nhân, chúng ta không nhầm đâu, đây chính là phòng dành cho khách, Tây Uyễển này là bất động sản riêng của thiếu gia, nên mỗi gian phòng thiết kế đều không khác nhau máy, là gu thiếu gia thích thôi.”

 

“À.” Lê Hương bỏ đi nghi ngờ, hiểu gật đầu.

 

Mẹ Ngô âm thầm thở dài một hơi, bà cảm giác sau khi mình đi theo lão phu nhân, nói dối cũng lưu loát hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK