Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 925:

 

Láo! Cô ta là trưởng công chúa điện hạ cơ đấy?

 

Lệ Yên Nhiên ưỡn ngực lên: “Anh Tuân, hiện tại chỉ có em mới có thể cứu được Lê Hương, anh…”

 

Lời Lệ Yên Nhiên vẫn chưa nói hết, Mạc Tuân đột nhiên vươn tay ra bóp cỗ Lệ Yên Nhiên.

 

Lệ Yên Nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, con ngươi co rút lại phóng đại, tràn đầy hoảng cùng sợ, cô ta vươn hai cái tay dùng sức vỗ tay Mạc Tuân.

 

Nhưng vô ích, Mạc Tuân hát tay, lưng cô ta liền dán vào bức tường lạnh như băng, chân treo khỏi mặt đất.

 

Cổ không ngừng bị bàn tay kia siết chặt, khuôn mặt nhỏ của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đỏ, cô ta thở không được, cô ta sắp chết.

 

Lệ Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta như đã biết, anh Tuân thực sự có ý giết cô ta, ánh mắt anh nhìn cô ta đầy tràn lạnh lẽo cùng chán ghét.

 

Thấy một màn như vậy, Dạ Huỳnh hoảng sợ chạy tới, ngăn cản nói: “Mạc thiếu, cậu làm cái gì, cậu mau buông Yên Nhiên ra!”

 

Khóe mắt hẹp dài của Mạc Tuân nhiễm tia màu đỏ tươi, anh lạnh lùng liếc nhìn Dạ lão: “Tôi ghét nhất bị người uy hiếp, dù sao cũng là lấy máu trên người cô ta, một người chết cũng có thể lầy máu!”

 

Toàn thân Dạ Huỳnh run rầy: “Mạc thiếu, cậu!”

 

Lúc này Dạ lão ha hả cười: “Mạc thiếu, cậu tưởng chuyện đơn giản như vậy à? Chất độc cải đồng hoàn lão kia không có thuốc giải chân chính nào cả, lầy máu Yên Nhiên làm thuốc cũng chỉ có thể bảo trì nhan sắc Lê Hương không lão hóa, một khi không có máu Yên Nhiên, Lê Hương sẽ nhanh chóng già yếu, nhan sắc tựa cảnh xuân kia nháy mắt sẽ biến mắt.”

 

Mạc Tuân híp mắt: “Ý của ông là, sinh mệnh về sau của Lê Hương phải dựa vào Lệ Yên Nhiên nuôi?”

 

Dạ lão vỗ tay: “Nói chuyện với người thông minh thật sự không cần phí lời, không sai, nhất định phải dựa vào Yên Nhiên nuôi Lê Hương, cách mỗi một tuần lấy máu luyện thuốc một lần, nên Mạc thiếu à, cậu tốt nhất nên cầu Yên Nhiên có thể sống lâu trăm tuổi, bởi vì mạng của Lê Hương đang ở trong tay Yên Nhiên, cậu phải lấy Yên Nhiên!”

 

Mạc Tuân mím chặt môi thành đường thẳng trắng bệch, anh không biết tên Dạ lão này nảy mưu từ khi nào, trù tính trói buộc vận mệnh của Lê Hương và Lệ Yên Nhiên chung một chỗ.

 

Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng Lệ Yên Nhiên ra.

 

Lệ Yên Nhiên dựa lưng vào tường hít thở từng ngụm từng ngụm, cô ta tham lam hít lấy hít để bầu không khí, bởi vì quá gấp, nên cô ta ho sặc sụa.

 

Quá khó chịu.

 

Ban nãy như cô ta đi dạo ở Quỷ Môn một vòng.

 

“Yên Nhiên, con không sao chứ?” Dạ Huỳnh nhanh chóng giúp Lệ Yên Nhiên vỗ vỗ lưng.

 

Lệ Yên Nhiên một tay đầy Dạ Huỳnh ra, cô ta đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu chứa vẻ không cam lòng cùng oán hận nhìn chằm chằm về phía Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh biết em yêu anh thế nào, nhưng anh quá tổn thương em, muốn để em cứu Lê Hương cũng được, cưới em, để em trở thành Mạc phu nhân của anh!”

 

Lệ Yên Nhiên đưa ra điều kiện, cô ta cứu Lê Hương, Mạc Tuân cưới cô ta?

 

Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó thờ ơ nhếch đôi môi mỏng, nụ cười của anh viết đầy vẻ khinh miệt cô ta.

 

Anh không nói một chữ, nhưng sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch, cô ta cảm giác mình đã bị một ánh mắt Mạc Tuân sỉ nhục đến mức tận cùng.

 

Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK