Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2275:

 

Tô Tiểu Đường đau đến váng đầu hoa mắt, ý thức cả người đều tiêu tán, hàng mi dài rung động, cô muốn nhắm mắt lại.

 

“Không được, huyết áp Tiểu Đường không ngừng đi xuống, tim đập cũng bắt đầu yếu, cô bé sắp ngắt xỉu rồi, Thành gia, mau nghĩ cách đê Tiêu Đường tỉnh táo!” Lê Hương khẩn cấp nói.

 

Tiêu Thành đã cảm giác được Tô Tiểu Đường không chịu nỗi, bởi vì da thịt cô thấm lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.

 

Tiêu Thành ép lên, hôn môi Tô Tiểu Đường.

 

Có xúc cảm hơi lạnh lại mềm đặt lên, Tô Tiểu Đường đột nhiên mở mắt ra, ngũ quan anh tuấn của Tiêu Thành nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Anh không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn GÓI Anh… Rốt cuộc lại hôn cô!

 

Đâu Tô Tiêu Đường “oanh” một tiêng nỗ tung, như không còn suy nghĩ nữa.

 

“Giữ chắc, em rút đây.” Lê Hương lên tiếng.

 

Bả vai nơi đó kéo tới đau đớn khoét tâm thấu xương, Tô Tiểu Đường đau rên một tiếng, hàm răng trực tiếp cắn đầu lưỡi mình.

 

Lúc này Tiêu Thành vươn tay giữ lại gáy cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng chuyển thành nụ hôn sâu, anh bá đạo cạy ra răng cô, móc vào cái lưỡi bị cô cắn kia…

 

Lần kia ở trong bệnh viện anh cũng hôn qua cô, song chỉ hai cánh môi dính vào nhau, anh cũng không có quá nhiều động tác, nhưng lúc này lại khác, con ngươi Tô Tiểu Đường đột nhiên co rút, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh chằm chằm.

 

Anh đang… làm cái gì?

 

Dù sao chỉ là cô gái mới 19 tuổi, là trang giấy trắng với chuyện yêu đương, dù cho là lý thuyết hay là kinh nghiệm thực tiễn đều là số không, cô là lần đầu tiên biết thì ra đây mới gọi là… hôn.

 

Tiêu Thành mấy năm nay tiếp xúc qua không ít đàn bà, đủ loại, lùn cao mập ốm, thanh thuần diêm dúa đều có, thế nhưng, anh đều không chạm qua.

 

Hiện tại anh đã cảm thấy môi cô vừa mềm vừa trơn, rất giống hoa quả đông lạnh ăn khi còn bé, hơn nữa còn là vị sữa ngọt ngào.

 

Đôi mắt phân rõ trắng đen mở to nhìn anh chằm chằm, đáy mắt thanh thuần ngây thơ không cách nào sánh bằng, Tiêu Thành đã cảm giác mình làm chuyện xấu, yết hầu nhô ra cuộn lại, anh vươn tay, che mắt cô.

 

Lúc này phốc một tiếng, Lê Hương nhân cơ hội rút vật sắt trong bả vai Tô Tiểu Đường ra: “Được rồi, thành công FOI.

 

Tô Tiểu Đường không chịu được nổi, hai mắt cô tối sầm, trực tiếp hôn mê.

 

Tiêu Thành vươn tay ôm cô vào trong ngực mình, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Này, Tô Tiểu Đường, tỉnh lại đi!”

 

Tô Tiêu Đường không tỉnh.

 

“Thành gia, không cần lo lắng, giải phẫu rất thành công, em dùng châm cầm máu cho Tiểu Đường, Tiểu Đường chẳng mắy chốc sẽ tỉnh.” Lê Hương cười nói.

 

Tiêu Thành nhấp môi một cái: “Anh không lo lắng, chỉ là cô bé là nghĩa vụ của anh, anh không thể để cho cô bé chết.”

 

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Tô Tiểu Đường lên giường, xoay người đi ra.

 

Diệp Linh nhìn bóng lưng anh trai biến mắt, sau đó dùng khăn ấm giúp Tô Tiểu Đường lau khuôn mặt nhỏ lắm bản: “Lê Hương, anh trai tớ mạnh miệng thế thôi, tớ thấy anh trai tớ đã thích Tiểu Đường rồi.”

 

Lê Hương đang dùng châm, cô hướng về phía Diệp Linh mặt cong mày cười nói: “Linh Linh, yên tâm đi, người như anh Diệp, trong lòng có yêu, cũng sẽ hiểu yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK