Chương 704:
Ngoài cửa thật sự là Mạc Tử Tiễn, bên người Mạc Tử Tiễn còn có một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại.
Liễu Chiêu Đệ mừng rõ: “Tử Tiễn, con đã về, vị hôn thê của „ con…
Ánh mắt Liễu Chiêu Đệ rơi trên người Lê Hương, đợi khi thấy rõ là Lê Hương, con ngươi Liễu Chiêu Đệ trong nháy mắt co rút lại phóng đại, người cũng cứng đờ tại chỗ.
Sao lại thế? Trong phòng khách Mạc Từ Tước và Mạc Tuân đều nghe được động tĩnh cạnh cửa, đêm nay bọn họ đều đợi Mạc Tử Tiễn dẫn vị vị hôn thê thần bí này về nhà.
Mạc Từ Tước để tờ báo kinh tế xuống, đứng lên: “Làm sao vậy? Lúc này, Mạc Tử Tiễn nắm bàn tay nhỏ của Lê Hương.
Mạc Từ Tước từng gặp Lê Hương, ông và Lê Hương đã chạm mặt nhau hai lần, biết cô bé này không bình thường, thế nhưng, ông không ngờ đến Lê Hương lại chính là con gái của Lâm Thủy Dao?
Lúc này Mạc Tuân nâng lên mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, sau đó đôi mắt thâm thúy chậm rãi rơi xuống khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay của Lê Hương, anh đứng lên.
Lê Hương đến, làm cho cả Mạc gia lâm vào bầu không khí quỷ dị.
Mạc Tử Tiễn nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé Lê Hương trong tay mình, đồng tử đen láy trong trẻo lạnh lùng nhìn mọi người: “Con chính thức giới thiệu với mọi người, vị hôn thê của con là Lê Hương!”
Liễu Chiêu Đệ đã biến sắc mặt, bà khiếp sợ nhìn Lê Hương, lòng bà tràn đầy đang mong đợi con gái của Lâm Thủy Dao đến, nào nghĩ đến con gái của Lâm Thủy Dao lại chính là Lê Hương?
“Tử Tiễn, có phải con nhằm không, sao lại là Lê Hương chứ, sao lại là cô ta?” Liễu Chiêu Đệ không tin lắc đầu.
Lúc này Mạc Tử Tiễn đưa nhẫn ngọc ra: “Đây là tín vật đính hôn của con và Lê Hương, Lê Hương là vị hôn thê của con, con đã tìm được cô ấy mang về đây.”
Nói rồi Mạc Tử Tiễn lướt mắt lên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân.
Bóng người đồ sộ của Mạc Tuân nghịch sáng đứng thẳng, thấy không rõ biểu tình trên mặt, đôi mắt hẹp dài kia từ trên khuôn mặt nhỏ của Lê Hương dời đến đôi tay đang nắm chặt nhau của cô và Mạc Tử Tiến, nhanh chóng mím môi mỏng thành đường thẳng lành lạnh trắng bệch.
Hóa ra, Lê Hương chính là cô bé năm đó?
Mấy năm nay Mạc Tuân từng đi tìm cô bé năm đó, nhưng anh không tìm được.
Anh bây giờ vẫn còn nhớ kỹ ở trong phòng Kiều ấm áp như mùa xuân, cô gái nhỏ nằm trong chiếc chăn màu vàng nhạt lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, cô không hề nhăn nhúm giống em bé mới ra đời, rất khó nhìn, ngược lại cô vừa sinh ra đã xinh đẹp thần kỳ.
Cô mở to một đôi đen ươn ướt nhìn anh, còn toét cái miệng nhỏ cười tươi rói với anh, trong miệng nhỏ của cô một cái răng cũng không có.
Cô còn vươn bàn tay nhỏ bé kéo ngón trỏ thon dài của anh, kéo rất chặt, không chịu thả tay ra.
Mẹ cô trêu cô: “Sao lại chảy nước bọt thế này, có phải coi trọng anh trai rồi không, con còn ghẹo anh trai thế này, anh trai bị con ghẹo đến bỏ chạy đấy.”
Mẹ anh cũng cười: “A Đình, về sau bé con làm nàng dâu nhỏ của con đó! Có được không?”
Anh cười đến đỏ gay mặt, xoay người chạy ra gian phòng.
Sau đó, mẹ con cô liền biết mắt, biến mất khỏi Đề Đô.
Mạc Tuân nhiều năm như vậy chưa từng có quên cô bé kia, hiện tại cô gái nhỏ lại đứng trước mặt anh, chính là Lê Hương?
Mạc Tuân đột nhiên cảm thấy e rằng từ sâu xa trời cao đã an bài trước! Cô gái không ngừng trêu chọc nhịp tim anh, đảo loạn cuộc sống vồn yên tĩnh của anh, là nữ chính vô số lần xuất hiện trong mộng xuân của anh lại chính là cô gái kia.