Chương 1884:
Trên bàn đặt một vật, một hạt hồng đậu.
Một hạt hồng đậu lặng lặng để ở nơi đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó.
Lê Hương vươn tay, nhặt lên hạt hồng đậu kia, đặt lòng bàn tay của mình, giống như Mạc Tử Tiễn lúc còn sống đặt lòng bàn tay anh, đến chết vẫn nắm chặt không buông.
Gió xuân đêm thổi tới, trên đường ruộng hoa đào nở, cô đã chậm rãi trở về.
Lê Hương cuộn ngón tay mình, siết chặt hạt hồng đậu này, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô cảm giác giọt lệ nóng cháy xuyên từ trong mắt, lúc này đây, cô trong ánh lệ lóe sáng cong khóe môi.
1 _ Anh trao cô một hôi thịnh thê.
Cô bồi anh cùng ngắm nhìn lửa khói.
24 giờ đồng hồ sau đó Lê Hương ở những giây sau cùng thành công giải ra phương trình cuối cùng mà Mạc Tử Tiễn lưu lại, chắn động toàn bộ y giới.
Từ đó, những bí ẩn liên quan đến bệnh suy tim đã được giải mã, thuốc tế cường hiệu cho bệnh suy tim nhanh chóng tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, giải cứu hàng nghìn hàng vạn người đang đặt mình trong dầu sôi lửa bỏng.
Khi mọi người cầm cameras tiến hành phỏng vấn Lê Hương, Lê Hương đôi mặt với màn ảnh, công khai bút ký cuối cùng của Mạc Tử Tiễn, cô nói – trong mắt của tôi, Pro. Lục chưa từng rời đi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, tôi sẽ thay thế anh ấy đi con đường tiếp đó.
Có người tinh mắt phát hiện, trên cổ Lê Hương đeo một sợi dây đỏ, trên sợi dây xuyên hạt hồng đậu tương tư đó.
Sau lại, thuốc tễ cường hiệu lấy danh nghĩa của Mạc Tử Tiễn, đặt tên là X*.
(*) X: Phiên âm tên của Mạc Tử Tiễn là [xiàn]
Cơ thể Mạc Tuân đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.
Hôm nay Lê Hương bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Mạc tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”
Mạc Tuân đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Lê Hương, chỗ này của anh đau.”
“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Lê Hương vươn tay.
Một giây kề tiếp, Mạc Tuân trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ : mêm của Lê Hương trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”
Lê Hương run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Mạc tiên sinh, anh xấu lắm!”
“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Mạc Tuân nói.
Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.
Mạc tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.
Lê Hương cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…
Lê Hương chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, anh có phải…..
àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”
Mạc Tuân nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Lê Hương, em xem, cơ hể của ta đã khôi phục gần hết rồi, có một số việc có phải nên làm rồi không?”