Chương 1629:
“Ấy Lê tiểu thư, cô đi đâu vậy, chủ tử tôi vẫn còn ở dưới lầu chờ cô mà, chờ cô cùng đi ăn tôi đó.”
Lê Hương cũng không quay đầu lại: “Để anh ấu tự ăn một mình đi.”
Lê Hương mang theo Tình Nhi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Xong xong rồi, Lê tiểu thư nhất định tức giận rồi, hôm nay bữa cơm tối lãng mạn kia bị cho leo cây rồi, Sùng Văn cảm giác mình gây ra đại họa, anh ta nhanh chóng đi tìm Mạc Tuân.
Mạc Tuân ở dưới lầu Hải Cảng Thành, anh vẫn luôn đứng chờ Lê Hương, vừa rồi Lê Hương đồng ý cùng anh ăn tối, nhưng đi tới bên ngoài cô đột nhiên nói mình có chút việc cần phải đi xử lý một chút, để anh ở chỗ này chờ, nên anh liền ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.
Nhưng, anh phải chờ trái đợi, chính là đợi không được Lê Hương.
Cô đến tột cùng đã làm gì?
Mạc Tuân định đi vào tìm cô, vừa lúc đó Sùng Văn vội vã chạy ra: “Chủ tử, việc lớn không tốt rồi.”
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, không vui nói: “Chuyện gì hốt hoảng như vậy, tôi hiện tại không muồn nghe gì cả, tôi đi vào tìm Lê Hương ăn cơm.”
Mạc Tuân muốn đi vào.
“Chủ tử!” Sùng Văn nhanh chóng kêu một tiếng, khó khăn nói: “Anh không nên đi vào tìm Lê tiểu thư đâu, Lê… Lê tiểu thư đã đi rồi.”
*Đi2” Mặt Mạc Tuân viết đầy “làm sao có thể”, Lê Hương đã đồng ý ăn tối với anh rồi cơ mà.
Bữa cơm này anh đã mong ngóng từ tận mấy ngày trước, cho dù cô hẹn trước cũng nên đến lượt anh, anh sẽ không tin tưởng cô cứ như vậy mà đi.
Nhưng Sùng Văn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy chủ tử, Lê tiểu thư đã đi rồi, cô ấy còn nói… nói anh tự mình đi ăn đi.”
*..” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân “xoát” một cái liền lạnh xuống, anh tuấn mi tâm trực tiếp dâng lên tầng sương mù: “Nói, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!”
Hai chân Sùng Văn đã mềm nhũn, thiếu điều quỳ xuống đất: “Chủ tử, đều… đều là tôi không tốt, hôm nay Lê tiểu thư tìm tôi, chơi chiêu dụ địch, cô ấy nói đã biết chuyện xưa giữa anh và Trầm Tiểu Liên, cho nên… cho nên tuổi trẻ còn dại là tôi đã lỡ nói thẳng, kể hết tất cả cho… cho Lê tiểu thư rồi!”
Trong tròng mắt thâm thúy của Mạc Tuân bắn ra ánh sáng lạnh như chim ưng, anh liếc nhìn Sùng Văn, ý kia là – Cậu nhát định phải chết!
Sùng Văn yếu ớt co ro chính mình, lạnh run.
“Lê Hương đi đâu rồi?”
“Lê tiểu thư hình như đi… đi đến biệt thự của chủ tử rồi.”
Mạc Tuân cái gì cũng không nói, cầm chìa khóa xe lên chiếc Rolls-Royce Phantom, anh đạp chân ga, phóng đi.
Sùng Văn chỉ có thể đứng tại chỗ tự sinh tự diệt.
Lê Hương mang theo Tình Nhi đi tới biệt thự Mạc Tuân, thẳng đến thư phòng lầu hai.
Kỳ thực Lê Hương trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn cần chứng thực một chút cho thỏa đáng, cô chậm rãi vươn tay ra, kéo ra ngăn kéo phía dưới cùng kia.
Mạc Tuân đến cùng có đúng là đại ca ca nhiều năm trước không?
Ngăn kéo bị kéo ra, Lê Hương lấy ra tắm hình kia, cô rũ hàng mi nhỏ dài nhìn trong hình.