Chương 1593:
Liễu Anh Lạc quay người sang, đi lên lầu, Mạc Từ Tước thấy được khuôn mặt bà, sắc mặt Liễu Anh Lạc trắng bệch, hai mắt trống rỗng, bước đi hết sức máy móc, như là bị người khống chế.
Leng keng.
Chuỗi tiếng chuông lần nữa truyền đến, kèm theo một tiếng thét chói tai – a!
Mạc Từ Tước ngắng đầu nhìn lại, chỉ Mạc Nhân Nhân ưỡn cái bụng bự từ trong phòng thất hồn lạc phách đi ra, đi trên bậc thang.
Cái bậc thang kia chính là nơi nhiều năm trước Mạc Nhân Nhân lăn xuống, con cũng mắt.
Đã nhiều năm như vậy, Mạc Từ Tước lại một lần nữa đã trải qua cảnh tượng như vậy, viền mắt ông đỏ tươi, gân xanh trên trán bạo nổ, liền hét to: “Nhân Nhân, nơi đó nguy hiểm!”
Mạc Từ Tước muốn chạy qua ngăn cản đây hết thảy.
Thế nhưng một cánh tay nhỏ đột nhiên duỗi tới, kéo lại ống tay áo của ông.
Mạc Từ Tước dừng bước, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tuyệt sắc kia của Lê Hương xông vào trong tầm mắt của ông.
Lê Hương xuất hiện.
Hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy dài, linh hoạt đứng ở đó, đôi mắt trong vắt ấy rơi trên mặt Mạc Từ Tước, cô đưa tay lên, chỉ thấy trên tay cô đang nắm một cái chuông yêu dã màu đỏ.
Thì ra từ lúc ông vào cửa nghe được chuông tiếng chính là từ bên trong này vọng lại.
Mạc Từ Tước mấp máy đôi môi mỏng, muốn nói chuyện, thế nhưng Lê Hương đột nhiên cười, tay khẽ động, leng keng một tiếng, tiếng chuông êm tai lần thứ hai vang lên.
“Đừng mài!”
Mạc Từ Tước ngắng đầu, chỉ thấy Mạc Nhân Nhân trên lầu chạy tới chỗ bậc thang, bà đạp hụt, cả người từ phía trên trực tiếp lăn xuống.
Máu.
Máu đỏ chói mắt nhanh chóng từ trong làn váy Mạc Nhân Nhân lan ra.
Mạc Từ Tước hít vào từng ngụm từng ngụm, đôi mắt trừng đến sắp nứt, ông chật vật giật giật, đi về phía Mạc Nhân Nhân ngã vào trong vũng máu.
Ông ngồi xổm người xuống, vươn tay, muốn sờ lên người Mạc Nhân Nhân, thế nhưng, ông không chạm đến gì cả, Mạc Nhân Nhân trực tiếp biến mát, hét thảy tất cả đều biến mắt.
Tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Tay Mạc Từ Tước cứng đờ ở giữa không trung, lúc này Lê Hương đã đi tới, làn váy trên người cô thong dong rơi trên thảm, chiếc chuông đỏ bị cô giữ trong lòng bàn tay, hai tay cô chắp sau lưng, tiếng nói thanh lệ mà mềm mại: “Bác Mạc, tất cả đều đã qua rồi.”
Mạc Từ Tước đứng lên, chỉ thấy Mạc lão phu nhân cùng Anh Lạc đi ra, Quan Tử Long cũng tới, ông đẩy Mạc Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê ra ngoài, tất cả mọi người năm đó đến đông đủ.
Đôi mắt u trầm của Mạc Từ Tước rơi trên chiếc chuông đỏ trong tay Lê Hương: “Đây là cái gì?”
“Đây là Yêu Chuông của Giao Nhân Tộc, tiếng chuông một khi vang lên, có thể thao túng lòng người, năm đó trong tiệc sinh nhật của cô Nhân Nhân, dì Anh Lạc, chú Quan, và cô Nhân Nhân đều bị tiếng chuông thao túng, đêm khuya kia, bi thương ngược dòng thành sông, từ đó về sau Mạc gia thủy chung bao phủ trong một tầng sương mũ, đoạn gút mắt yêu hận này kéo dài ba mươi năm, mai táng bao nhiêu thời gian tươi đẹp, tắt cả mọi người đều không thể may mắn tránh khỏi.” Lê Hương nhẹ giọng nói.
Hiện tại chân tướng bị vạch trần, tất cả đều do Yêu Chuông dựng lên, lúc này cũng bởi Yêu Chuông mà kết thúc.