CHương 502:
Anh đi đâu rồi?
anh, nhìn anh từ trong mưa chạy nhanh đến trước mặt cô: “Mạc phu nhân, em tìm anh sao?”
Lê Hương vẫn còn đang giận, cũng không muốn để ý đến anh, thế nhưng tóc mái mềm mại trên trán anh bị trận mưa xuân này xối ướt nhẹp, người đàn ông dính nước mưa thực sự càng thêm trẻ tuổi đẹp trai, khiến cho lòng cô mềm nhũn, anh đi đâu thế?
Lê Hương thấy anh giấu một tay phía sau, dường như đang giấu vật gì vậy, cô có chút ngạc nhiên: “Trong tay em là gì thế, tặng cho em sao?”
Nói rồi cô liền xòe lòng bàn tay nhỏ ra, nũng nịu đòi anh: “Nhanh đưa cho em, em xem thử là vật gì, rồi quyết định có nên tha thứ anh hay không.”
Mạc Tuân đưa vật đó cho cô: “Mạc phu nhân, tặng cho em.”
Trong tay anh là một bó hoa hồng đỏ to.
Hoa hồng đỏ vừa mới nở rộ, kiều diễm ướt át, trên cánh hoa còn đọng giọt sương của trận mưa xuân này, mùi thơm xộc vào cánh mũi.
Hai mắt Lê Hương sáng ngời, nhanh chóng nhận hoa hồng ôm vào ngực, cô rũ nhỏ hàng mi, dùng ngón tay đếm một đóa, hai đóa, ba đóa… mười một đóa.
Vừa vặn mười một đóa.
Mười một đóa hoa hồng đỏ, tượng trưng cho ý nghĩa “một đời, một kiếp”.
Lê Hương lặng lẽ cong đôi môi đỏ mọng, cô cúi đầu ngửi hương hoa, niềm hạnh phúc nhanh chóng tràn ra trong lòng, đây là lần đầu tiên anh tặng cô hoa hồng.
Mạc Tuân nhìn cô gái: “Thích không em?”
Lê Hương gật đầu: “Dạ, thích chứ, nể mặt anh tặng hoa, em tha thứ cho anh đấy.”
Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng thành vòng cung mềm mại mà lưu luyến, đi tới hôn lên trán cô.
Nhưng còn chưa kịp hôn, xa xa liền truyền đến thét chói tai tê tâm liệt phế của thím: “A, hoa hồng của tôi đâu, tên khốn nào trộm hoa hồng của tôi!”
Nụ hôn của Mạc Tuân khựng lại, Lê Hương ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh: “Là anh… trộm à?”
“Hình như… là thế.”
Thím đắm ngực giậm chân muốn khóc: “Đây chính là cây hoa hồng phải cấy mới có được đó, trồng được nó rồi, giá rất đắt, hôm nay mới vừa nở, giờ lại mắt sạch rồi, còn hái đến mười một bông, một cây cũng không chừa lại cho tôi, tên khốn trộm hoa kia đúng là lòng dạ độc ác!”
Lê Hương nhìn mười một đóa hồng đỏ trong tay, lại ngẳng đầu nhìn người đàn ông.
Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân lộ ra vẻ khó xử hiếm thấy: “Làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm sao, chạy chứ còn làm sao, nếu không chạy thím đó đuổi tới đấy!
Lê Hương kéo bàn tay to của anh, lôi anh bỏ chạy.
Mưa xuân đã ngừng, không khí trong sơn thôn đặc biệt mát mẻ sảng khoái, Lê Hương lôi anh chạy một đường, chạy tới bờ cát vàng mới thở hổn hển dừng lại: “Mạc tiên sinh, cảm ơn anh tặng hoa, món quà này cũng quá kích thích, em đều với anh làm ăn trộm một lần luôn rồi đó.”
Mạc Tuân cũng là lần đầu tiên làm chuyện lúng túng như thế, cuộc đời anh ngoại trừ ký ức u tối, mấy chuyện khác đều có thể làm mẫu cho sách giáo khoa, xuất thân giàu sang lại là anh tài thương giới, anh còn chưa từng chật vật như vậy.