Chương 783:
Cô với anh đã kết hôn, chuyện thân mật đều đã làm, nhưng bình thường đều là anh chủ động, bá đạo nắm tiết tấu trong tay, cô chỉ cần thuận theo.
Hiện tại xem như là cô ít nhất đã có chủ động, cô học dáng vẻ của anh hôn anh.
Mạc Tuân rất muốn từ chối, bàn tay xuôi ở bên người buông ra rồi siết chặt, lại buông ra, nhưng dù anh dùng hết khí lực toàn thân cũng không thẻ đây cô ra, anh luyến tiếc đẩy ra.
Anh cứ như vậy cứng đờ người để cô hôn.
Lúc này Lê Hương buông lỏng anh ra, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ bừng, trông vô cùng hoạt sắc sinh hương(*), cô mềm mại khe khẽ hỏi anh: “Có muốn… hôn tiếp không? (*) Miêu tả nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ.
Cô hỏi anh, có muốn hôn nữa không? Trong khóe mắt hẹp dài của Mạc Tuân đã dính vào vài phần màu đỏ tươi, anh nóng bỏng mà âm trầm nhìn cô đăm đăm, muốn một ngụm ăn sống cô ngay lập tức.
Câu hỏi này còn cần hỏi sao? Lê Hương tự nhiên nhận được đáp án của anh, môi của cô chậm rãi dời xuống, dán lên yết hầu nam tính của anh…
Rất nhanh, Mạc Tuân đã vươn tay đầy cô ra.
Lê Hương giật mình mù mịt nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Mạc Tuân mím môi trắng bệch, khàn khàn lên tiếng: “Ai dạy cô? Trước đây cô có phải lấy lòng chồng cũ cô như thế không hả?”
Cái này…
Trước đây anh rất thích mà…
Anh rất thích cô hôn cổ của anh kết thúc…
Nhìn bộ dáng của cô, Mạc Tuân liền biết, đây là chồng cũ cô thích, buồn cười là, cũng là kiểu anh thích, rất thích rất thích.
Trong ấn tượng của anh, cô cực kì thông minh, bình tĩnh thong dong lại kiên định dũng cảm, anh chưa bao giờ biết cô còn có một mặt này, một mặt phụ nữ mềm mại quyến rũ.
Đều là do thằng chồng cũ chết tiệt ấy dạy cô?
Cô vốn là một tờ giấy trăng, là cái tên chồng cũ chết tiệt kia khắc lên con dấu vồn thuộc về anh lên người cô.
Mạc Tuân hiện tại rất tức giận, giận cô, giận tên chồng cũ kia, còn càng giận chính mình. Mạc Tuân anh muốn dạng đàn bà gì mà chẳn có, hết lần này tới lần khác sập xuống bẫy cô.
Anh nhắc chân dài bỏ đi, không muốn để ý đến cô.
“Mạc Tuân, anh lại thế nào nữa, sao anh sáng nắng chiều mưa thế hả?” Thấy anh muốn đi, Lê Hương chạy lên trước kéo cánh tay rắn chắc của anh.
Mạc Tuân dừng bước lại, mím đôi môi mỏng: “Thả ra!”
“Tôi không thả!” Lê Hương không chịu buông tay.
Mạc Tuân liền vươn ngón tay rõ khớp xương tách bàn tay nhỏ của cô ra, muốn khiến cô buông ra.
Lê Hương nhìn “nàng công trúa” ngạo kiều trước mắt, khẽ cắn môi, trực tiếp rút ra một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào trong huyệt vị của anh.
Tay Mạc Tuân khựng lại, cả người đều không động được, như bị người điểm huyệt, anh nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô làm gì với tôi?”
Lê Hương cất châm bạc: “Cũng không có làm gì nha.”