Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1798:

 

Lê Hương đã cảm thấy lòng bàn tay vừa ướt vừa nóng, máu nóng ồ chảy ra từ nơi trái tim anh, muốn ngăn cũng không nổi.

 

Hốc mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, hàng mi run lên, từng giọt nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn rơi ào ạt.

 

Cô lập tức khóc không thành tiếng.

 

Mạc Tuân cật lực giơ tay lên, muốn khẽ vuốt ve gương mặt cô, muốn giúp cô lau lệ trên mặt, muốn nói với cô – Lê Hương, đừng khóc.

 

: Thê nhưng, tay anh vân là cứng đờ ở giữa không trung, cuối cùng, vô lực rũ xuống.

 

Nhịp tim Mạc Tuân đã dừng lại, mắt đi hô hấp.

 

“Mạc tiên sinh! Đừng mà, Mạc tiên sinh, anh đừng bỏ em lại, mau tỉnh đi anh!”

 

Lê Hương cảm giác trái tim mình bị xé rách thành hai nửa, đau thấu tim gan.

 

Mạc Tử Tiễn chậm rãi xoay khuôn mặt tuân tú lại, anh nhìn lúc này Lê Hương ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng, hai cái tay xuôi ở bên người liền âm thầm siết thành quyền.

 

Ệ j Thượng Quan Đăng là kẻ vui vẻ nhât, Mạc Tuân không nghe lời như thế, nên biến mất càng sớm càng tốt, như vậy, trên đời này cũng sẽ không bao giờ có ai có thể rút ra Hiên Viên kiếm.

 

“Lê Hương, lần này ngươi phải nhận thua, bởi vì… dòng máu Xích Tử duy nhất trên đời này đã biến mắt rồi, không còn ai có thể rút ra Hiên Viên Kiếm, đại kế phục hưng Lan Lâu của ngươi cũng triệt để rơi vào ngõ cụt.”

 

Thượng Quan Đằng đắc ý cười ha ha.

 

Hai mắt Lê Hương đẫm lệ mờ nhạt, cô ôm Mạc Tuân thật chặt ở trong ngực mình, sau đó nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Mạc Tử Tiễn: “Mạc Tử Tiễn, Mạc Tuân là của anh cả ruột của anh, anh tự tay hại chết anh ruột mình, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh! Tôi hận anhl”

 

Cô nói – tôi hận anhl Mạc Tử Tiễn nghĩ, vậy hận đi! Nếu như hận cũng là một phương thức được khắc ghi, vậy anh tình nguyện để cô hận anh.

 

Mạc Tử Tiễn đi lên trước, đi tới bên người Lê Hương, anh từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó vươn ngón tay thon dài nâng lên chiếc cằm xinh xắn của cô: “Lê Hương, anh có thể cho em thời gian bi thương, nhưng, em phải mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó chuẩn bị kết hôn cùng anh”

 

Lê Hương đã ngửi được mùi máu trên ngón tay anh, đó là máu của Mạc Tuân, trên tay anh dính máu của Mạc Tuân.

 

Đôi mắt Lê Hương bởi vì nước mắt thanh tẩy càng thêm sáng rực, cô lạnh lùng nhìn anh, lộ ra gai nhọn: “Kết hôn?

 

Mạc Tử Tiễn, anh còn kết hôn với tôi?”

 

“Không sai, chuyện này anh đã bàn với Thượng Quan Quận Chúa rồi, phục hưng Lan Lâu đã thất bại, cô gái giáo huấn lang là em liền vĩnh viễn ở lại Hoa Tây đị!!”

 

Thượng Quan Đằng gật đầu, tốt bụng khuyên: “đúng vậy Lê Hương, người thức thời mới là trang tuần kiệt, hiện tại Tuân đã chết, Tử Tiễn lại yêu ngươi như thế, ngươi cứ yên tâm kết hôn với Tử Tiễn cháu ta đi, chờ ta TH h truyên vương vị cho Tử Tiên, ngươi sẽ chính là Hoàng Hậu của Hoa Tây rồi.”

 

Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn: “Anh muốn leo lên ngôi vị Quận Chúa?”

 

“Tại sao lại không chứ?” Mạc Tử Tiễn nhếch môi cười nhẹ, hỏi ngược một câu.

 

Lê Hương lắc đầu, cô xa lạ nhìn Mạc Tử Tiễn bây giờ: “Mạc Tử Tiễn, tôi phát hiện ra tôi đã không còn quen biết anh nữa, anh đã không còn là Mạc Tử Tiễn trong kí ức tôi rồi, hoặc có lẽ là, tôi cho tới bây giờ chưa từng quen biết anh.”

 

Trong ký ức của cô Mạc Tử Tiễn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, thế gian dù có hỗn loạn thế nào, anh đều có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK