Chương 429:
Bù Đắp Tiếc Nuối Khổng Chân cực kỳ ghét mẹ con Lê tiểu Điệp và Lý Ngọc Lan, lúc đó họ mắt chó coi thường người khác, ở trong quán bar bảo người lột sạch quần áo cô ta, hại cô ta suýt nữa bị xâm hại.
Bây giờ cô ta đi theo Lê Chấn Quốc, dù không tóm được công tử nhà giàu như Tôn Hi, nhưng cũng dễ dàng mê hoặc một ông giám đốc trung niên như Lê Chấn Quốc, Lê Chấn Quốc sẵn sàng chỉ tiền cho cô ta, cũng không có máy sở thích biến thái thích hành Lê Người, rất cưng chiều quan tâm cô ta, Khổng Chân thấy rất thoải mái.
Lê Chấn Quốc quay lại ôm Khổng Chân trong vòng tay của mình: “Khổng Chân, đừng quan tâm đến mụ già đó, cuộc hôn nhân của bọn anh là hữu danh vô thực thôi, anh cũng không đến phòng bà ta nữa, bây giờ trái tim anh đã giao hết cho em rồi. “
Lê Chấn Quốc đang rất say đắm Khổng Chân, ở độ tuổi của ông ta, quả thực si mê với kiểu nữ sinh viên trắng trẻo xinh đẹp như Khổng Chân, so với Lý Ngọc Lan luôn lải nhải om sòm, Khổng Chân rất dịu dàng lại còn nũng nịu, giữa hai người chỉ có tình yêu, cuộc sống ông ta lại quay về mới mẻ kích thích, vô cùng sung sướng.
Hơn nữa lần đầu tiên của Khổng Chân là trao cho ông ta, sau khi ông ta tỉnh dậy trong cơn say vào ngày hôm đó, Khổng Chân nằm trong vòng tay anh ta, trên khăn trải giường có vết máu, ông ta như nhặt được một báu vật.
Lần đầu tiên Lý Ngọc Lan không trao cho ông, đây coi như là bù đắp tiếc nuối của ông ta.
Ngoài ra, mặt mũi Khổng Chân có phần giống với Lâm Thủy Dao, và Lê Chấn Quốc nhanh chóng liền bao nuôi cô ta, ra tay chỉ tiền khá hào phóng.
Khổng Chân mỉm cười, ôm cổ Lê Chấn Quốc: “Anh thật sự có đến phòng mụ già ấy không, em không thèm tin đâu.”
“Vậy thì bây giò anh sẽ chứng minh cho em ngay nhé.” Lê Chấn Quốc đẩy Khổng Chân lên giường.
Lê gia, nghe thấy tiếng “bíp” từ đầu dây bên kia, Lý Ngọc Lan tức giận đập vỡ điện thoại, Lê Chấn Quốc lại dám cúp điện thoại của bà ta!
Lúc này ông ta đang làm gì, nhất định đã thuê phòng với con điềm kia.
Mua sắm ở trung tâm thương mại tiêu nhiều tiền như vậy, đến đêm sao có thể không đi khách sạn được chứ?
Lý Ngọc Lan như ngồi trên kim châm, toàn thân như kiến lăn trên chảo, nổi điên sắp không nhịn được, bà ta không thể nào bỏ qua như vậy được!
Nếu không cho Khổng Chân ném thử chút cay đắng, vậy vị trí của bà ta bị con ả đó up hiếp mắt!
Hơn nữa, bây giờ bà ta đang mang trong bụng đứa con trai, Lê Chấn Quốc có thể làm gì với bà ta? Ông ta còn chẳng phạt xem bà ta như lão phật gia mà cúng dâng?
Lý Ngọc Lan nhanh chóng gọi cho thư ký của Lê Chấn Quốc ép hỏi ra Lê Chấn Quốc đã đặt phòng ở khách sạn nào, sau đó bà ta lấy túi phóng thẳng đến khách sạn.
Lý Ngọc Lan vội vã đến khách sạn và tìm phòng, bà ta còn dẫn theo thợ mở khóa, trong phòng không khóa trái, thợ mở khóa rất nhanh đã mở được phòng.
Lý Ngọc Lan đẩy cửa xông vào, Lê Chấn Quốc và Khổng Chân đang vui vẻ trên giường, khó có thể tách rời.
Có người xông vào, Khổng Chân hét lên “a”, Lê Chấn Quốc bật dậy, kéo chăn bông che kín người mình lại, mặt đỏ bừng nhìn Lý Ngọc Lan: “Lý Ngọc Lan, sao bà lại ở đây, cút ra ngoài cho tôi!”
Cả Lê Chấn Quốc và Khổng Chân đều không ngờ Lý Ngọc Lan sẽ đến, nhưng Lý Ngọc Lan trên đường đi tới đã tưởng tượng qua vô số lần nên đánh con điểm đó thế nào, bà ta xông lên trước, một tay giật mái tóc dài của Khổng Chân, ác độc cắn răng, trực tiếp kéo Khổng Chân xuống giường.
Khổng Chân thực sự không phải là đối thủ của Lý Ngọc Lan, huống chi bây giờ cô ta không mặc quần áo, càng không có sức chống đỡ.
“AI” Khổng Chân che mặt hét lên.
“Con ranh con, mày dám dụ dỗ chồng tao, cũng không nhìn thử xem mình là dạng gì, mày còn biết xấu hỗ không, mày là bạn học của con gái tao, vậy mà trèo lên giường của bố bạn học! Nếu mày không cần mặt mũi vậy tao liền lôi mày ra để mọi người nhìn con điềm ăn vụng đồ người khác!”
Lý Ngọc Lan đầy hỏa lực, lôi mái tóc dài của Khổng Chân từ trong phòng ra ngoài, ném cô ta vào hành lang của khách sạn.