Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1115:

 

Dây lưng đồ ngủ đã bị kéo xuống, lộ ra vòng hông rắn chắc, anh trong chốc lát không phòng bị, bị Lê Hương đập trúng.

 

Mẹ nó?

 

Mạc Tuân nhanh chóng buông lỏng cô ra, đứng thẳng người lên, anh vươn tay sờ một cái, máu một tay.

 

Cô vậy mà đập anh đến chảy máu.

 

Được giải thoát, Lê Hương nhanh chóng bò đến giữa mặt giường, hai tay nhỏ bé ôm chính mình, vẻ mặt phòng bị theo dõi anh.

 

Rất nhanh, cô cũng nhìn thấy anh chảy ra máu.

 

Con ngươi trong vắt của cô co rụt lại.

 

Lúc này Mạc Tuân nhắc mí mắt anh tuấn lên, toàn bộ tình cảm nóng bỏng nơi đáy mắt bỗng chóc như thủy triều thối lui, chỉ còn sót lại u ám rét lạnh âm trầm.

 

Liếm đôi môi khô khóc, anh nhàn nhạt nhếch môi, sau đó nhìn thẳng cô: “Làm cái gì thế, hả?”

 

Lê Hương lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng anh đừng chạm vào tôi mà…”

 

Nhìn Mạc Tuân bị thương, trái tim Lê Hương như bị siết chặt, cô nhìn đôi tay nhỏ run rẩy của chính mình, không phải, cô không phải cố ý, cô sao nỡ tổn thương anh.

 

Thế nhưng, cô thật không có cách nào cùng anh làm loại chuyện thân mật này.

 

Mạc Tuân đứng dậy xuống giường, anh đi tới tủ quần áo, lựa áo sơ mi đen, cởi đồ ngủ ra, sau đó động tác ưu nhã mặc áo sơmi vào người, lại mặc chiếc quần tây màu đen lên, cài thắt lưng.

 

Anh như là một người đã thay đổi, chẳng còn là người đàn ông trằm mê trong tình dục kia nữa.

 

Hiện tại anh là bậc đế vương của giới thương nghiệp, giở tay nhắc chân đều tản ra một loại thâm trầm nội liễm, khí tràng sát phạt bạc tình cường đại, khiến người ta vì thế mà choáng váng.

 

Mặc quần áo xong, không có ai thay quần áo mà lại ngăn nắp như anh cả. Mạc Tuân đi tới bên giường, từ trên cao nhắc cằm Lê Hương lên, khóe môi mỏng lạnh móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm như có như không, anh cười nhẹ nói: “Tôi sai rồi.”

 

Gì cơ? Lê Hương không hiểu ý anh, tư thế bây giờ của cô chỉ có thể nhìn lên anh.

 

Anh tại sao lại nói mình sai rồi? “Lê Hương, tôi nghĩ cô đang chơi lạt mềm buộc chặt, cố ý câu dẫn ra hứng thú, của tôi đối với cô. Nhưng thì ra tôi sai rồi, cô căn bản đang lập đền thờ trinh tiết, cô thực sự không muốn để cho tôi chạm vào, vì Tô Hi thủ thân như ngọc.”

 

Mạc Tuân đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, bật ra nụ cười thật tháp: “Được thôi, có hái dưa xanh dưa cũng không ngọt, Mạc Tuân tôi thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, cô xem lại mình đi, ở trên giường cứng đờ như khúc gỗ, vô vị nhàm chán, không hề giống những phụ nữ khác biết hầu hạ tôi.”

 

“Cô không phải một mực chờ mong tôi ngủ ngán cô sao, chúc mừng cô, rốt cục cũng như nguyện, tôi đã ngủ chán, hiện tại cút khỏi biệt thự tôi ngay, kể từ ngày mai trở đi cô cũng sẽ không được gặp con trai Mạc Thần Dịch của tôi nữa, nghe rõ chưa?”

 

Cả người Lê Hương như bị đẩy vào trong vực sâu, anh không cho phép cô gặp Dịch Dịch nữa rồi.

 

Lần này anh nghiêm túc.

 

Bởi vì cô dùng đèn bàn đập anh, anh thật sự tức giận rồi.

 

“Mạc Tuân, anh không thể như vậy, Dịch Dịch chẳng mấy chốc sẽ nói được(*)!”

 

(*) Chỗ này mình nói một chút tránh cho mọi người hiểu nhằm ý tác giả, lúc Mạc Thần Dịch nói chỉ là khẩu hình miệng, mọi người dựa vào đó mà đoán ý của cậu bé, chứ cậu bé chưa hề nói được.

 

“Cho cô thời gian, cút ngay bây giờ, lập tức biến mắt khỏi mắt tôi!” Mạc Tuân bạc tình mắp máy đôi môi mỏng, hạ lệnh đuổi khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK