Chương 1041:
“Con là cháu của bà, bà làm sao có thể mặc kệ con, A Đình, bà biết ba năm trước con bị thương rất nặng, một đao kia Lê Hương thiếu chút nữa khiến con chết nhưng…”
Mạc lão phu nhân còn chưa nói hết, Mạc Tuân thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn làm việc lên, dùng sức đập về cửa số sát đất đằng trước.
Phanh một tiếng vang thật lớn, đỉnh tai nhức óc.
Gạt tàn thuốc lấy một lực mạnh mẽ va vào cửa số, phanh một tiếng, thủy tỉnh trong nháy mắt nứt ra, sau đó đổ xòa ra bốn phía.
Mạc lão phu nhân sợ đến sắc mặt trắng nhọt, bà kinh ngạc nhìn Mạc Tuân: “A Đình…”
“Lão phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Bên trong động tĩnh lớn như vậy nhanh chóng hấp dẫn chú ý phía ngoài, cửa thư phòng bị đẩy ra, Sùng Văn và má Ngô sốt ruột đứng ở cạnh cửa dò hỏi.
Sắc mặt Mạc Tuân rất tệ, âm trầm u ám, nhất là đôi mắt thâm thúy kia trong nháy mắt nghe thấy cái tên Lê Hương này liền thắm vẻ khát máu âm lệ.
Sùng Văn và má Ngô đã nhận ra điều bất thường, hai người đứng ở cạnh cửa, ngay cả hít thở cũng dè dặt.
Mạc lão phu nhân nhìn Mạc Tuân, vô cùng đau lòng, ba năm rồi, ba năm ròng rã, nhưng cái tên Lê Hương ấy đã thành cắm ky trong cuộc đời Mạc Tuân, là cái vảy ngược mà bắt cứ kẻ nào cũng không thể chạm vào.
Mỗi một lần nhắc tới Lê Hương, anh sẽ luôn nháy mắt không khống chế được, lập tức giống như là biến thành một người khác, không khống chế được chính mình, hung dữ cố chấp, dáng vẻ vô cùng bệnh hoạn.
Mạc Tuân chống hai bàn tay to tại trên bàn làm việc, lồng ngực to lớn phập phòng vài cái, sau đó anh ép buộc chính mình nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Mấy giây sau, anh lại mở mắt ra, vẻ khát máu trong mắt đã lui đi, thế nhưng còn sót lại vẻ bạc tình lạnh lùng khắc cốt ghi xương: “Bà nội, chỗ này sai người dọn, con mang Dịch Dịch về trước.”
Mạc Tuân nhắc chân dài rời đi.
Mạc Tuân đi, thân ảnh cao lớn biến mắt trong thư phòng, hai mắt Mạc lão phu nhân hồng hồng, chỉ có thể không ngừng thở dài.
Lúc này má Ngô đi đến, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn đầy đát: “Lão phu nhân, bà có phải hay không lại nhắc đến Lê Hương trước mặt thiếu gia?”
Mạc lão phu nhân mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon: “Đúng vậy, mỗi một lần nhắc tới Lê Hương, nó luôn là biết phát giận hung dữ như thế, dường như không khống chế được thô bạo của bản thân, muốn đập đồ đạc phát tiết. Tình trạng này của A Đình khiến tôi thật lo lắng, ba năm nay nó sống rất yên bình, tôi lại thấy nó càng kiềm nén hơn, e rằng… đợi đến một ngày Lê Hương trở về, nó sẽ bộc phát ra, tôi sợ nó sẽ tổn thương Lê Hương, càng sợ nó không buông tha cho bản thân mình.”
Má Ngô cũng thở dài: “Tôi thấy thiếu gia đã hận Lê Hương rồi, đã từng yêu bao nhiêu, hiện tại liền hận bấy nhiêu, nhưng cũng may lúc này bên cạnh thiếu gia có Tiểu Dịch Dịch thiếu gia, có một người ở cạnh, mới không còn cô độc như vậy.”
Nhắc tới Tiểu Dịch Dịch, trên khuôn mặt già nua của Mạc lão phu nhân nhanh chóng lộ ra vài phần vui mừng, Tiểu Dịch Dịch và Mạc Tuân chính là một khuôn khắc ra, hai bố con nhất định chính là phiên bản một lớn một nhỏ.
Ba năm trước Lê Hương cho Mạc Tuân một dao, sau khi Mạc Tuân tìm được đường sống trong chỗ chết, bố của anh Mạc Tư Tước liền lấy gen anh, tìm một người mang thai hộ, sinh ra Tiểu Dịch Dịch.
Kỳ thực nhìn ra được Mạc Tuân cũng không muốn đứa con trai này, thế nhưng Mạc gia cần người thừa kế, anh liền ngầm cho phép Tiểu Dịch Dịch tồn tại.
Ngoại giới đều phỏng đoán mẹ đẻ Tiểu Dịch Dịch là ai, kỳ thực Tiêu Dịch Dịch là cái thai được mang hộ.
Mạc lão phu nhân thương yêu cười nói: “Ngay từ đầu A Đình cũng không thích Tiểu Dịch Dịch, nhưng Tiểu Dịch Dịch có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt kia trong suốt sạch sẽ, giống với….Lê Hương như đúc.”