Chương 2428:
“Áy!” Hà Băng nhanh chóng nhón chân lên dùng hai tay ôm lấy cổ anh, cô lại tựa như xấu hỗ giận dữ nhìn anh: “Muốn em đi cũng được, ở đây, hôn một cái.”
Cô dùng ngón út chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình.
Hôn má.
Diệp Minh ôm chặt eo cô, dùng sức xoa: “Trở về chỉ vì cái này?”
Hà Băng ngoẹo cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút sau đó cười nói: “Cũng không hoàn toàn là thế, quan trọng hơn chính là: em muốn trở về nói cho anh biết, anh sai rồi, cho tới nay đều không phải là anh tiễn em đi, mà là… em đưa anh đi, vẫn luôn là thế!”
Diệp Minh khựng lại.
“Anh biết em vì sao gia nhập vào FIU không?”
Diệp Minh sau này mới biết được cô gia nhập FIU, cô lựa chọn một con đường rất khó đi.
“Bởi vì, con đường anh đã từng đi qua, em cũng muốn đi thử, em hy vọng nhiều năm sau, em có thể trở thành một anh khác.”
Trái tim Diệp Minh mạnh mẽ giật mình, anh chưa từng ngờ cô sẽ nói ra lời này.
Cô muốn đi con đường anh đã từng đi qua.
Nhiều năm sau, cô hy vọng trở thành một anh khác.
Diệp Minh cúi đầu, hung hăng hôn cô.
Anh hôn mưa rên gió dữ, quân chặt cánh môi của cô dùng sức đòi hỏi, đầu chôn trong cần cổ trắng của cô, gặm nhắm bắp thịt mịn màng của cô.
Khép mi lại che đậy tất cả tâm tình, chỉ có bắp thịt căng chặt nhô ra tiết lộ tình cảm cuộn trào mãnh liệt đáy lòng anh: “Băng Băng! Băng Băng”
Anh từng lần một gọi tên cô, sau đó một lần nữa hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh so với trước kia càng thêm mạnh mẽ, hô hấp Hà Băng dần dần nóng lên, hai chân đứng không vững, giống như là một con cá sắp chết khô.
Anh là dung nham, thiêu đôt cô.
Lúc này một chuỗi tiếng bước chân truyền tới, có người tới.
“Đại Sơn ở chỗ em thế nào, chú ấy tuy đã què một chân, thế nhưng dáng người lớn như vậy, bắp thịt bền chắc như vậy, có để em sung sướng không!?”
Giọng nói này rất quen thuộc, là Bò Cạp.
Bò Cạp tới, mới vừa ngủ một cô xong, gã châm thuốc phả khói, đang nói chuyện với Tuyết Nương.
Bò Cạp trời sinh tính đa nghi, gã đang thông qua Tuyết Nương tìm hiểu Diệp Minh.
Hà Băng căng thẳng, hiện tại đôi bên cách nhau một khoảng, nếu như Bò Cạp đi gần tới đây hơn một chút sẽ có thể chứng kiến bọn họ, đến lúc đó sẽ bị phát hiện.
Cô hoảng sợ, đẩy Diệp Minh ra.
Ngũ quan Diệp Minh chìm trong bóng đêm, không thấy rõ, trên thực tế anh cũng không có biểu cảm nào, mấy ngón tay có lực giữ lại chị ấyy mảnh khảnh của cô trực tiếp áp lên đỉnh đầu, anh nhẹ nhàng cắn cô một chút khóe môi tỏ vẻ nghiêm phạt: “Tập trung một chút.”
Lúc này, anh còn dám.
“Diệp Minh…” Cô mêm nhũữn kêu anh một tiếng, ánh mắt ướt sũng nhìn anh, ý tứ ngăn lại.
Diệp Minh nhìn cô một cái, bàn tay trượt đến trên eo nhỏ của cô, dùng sức bóp một cái.
Chợt đau đớn khiến con ngươi màu đen của Hà Băng co rụt lại, cô thiếu chút nữa rên thành tiếng.