Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2159:

 

Con ngươi màu đen của anh co rụt mạnh mẽ, mấy giây sau, anh câu đôi môi mỏng: “Mặt bị sao vậy?”

 

Anh vươn tay, đi sờ khuôn mặt nhỏ của DO”

 

Diệp Linh sợ đên rụt vê phía sau, tránh khỏi anh đụng vào.

 

Cô giùng giằng muốn đứng dậy, thế nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn thấu xương.

 

Lúc này Cố Dạ Cần cúi thấp thắt lưng, vươn cánh tay tráng kiện, trực tiếp ôm ngang cô lên.

 

“Anh buông ra.” Cô vươn tay đẩy anh ra.

 

Bước chân Cố Dạ Cần vững vàng ôm cô vào bệnh viện, môi mỏng nhếch lên thành đường vòng cung ôn tồn, anh thấp giọng cười nói: “Cố thái thái, để anh buông em ra cũng được, lần kế em đừng làm mình thân tôn thương, trưng ra cái vẻ đáng thương sau khi anh rời khỏi nữa, em nên để mình sống tốt hơn cả anh chứ.”

 

Mũi Diệp Linh đột nhiên đỏ lên, cô giật giật, chôn khuôn mặt nhỏ vào trong áo khoác anh.

 

Lồng ngực của anh vẫn to lớn mà ấm áp như cũ, hết thảy đều là thứ cô yêu say đắm.

 

Cô kiệt sức rồi, nên để mặc bản thân mềm mại vào một khắc này.

 

Cố Dạ Cần ôm cô trở về phòng bệnh, Diệp Linh ngồi ở trên giường bệnh, lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cố tổng, cám ơn anh, anh có thê đi rôi.”

 

Cố Dạ Cẩn xì khẽ một cái tiếng, đại khái xì bộ dáng qua cầu rút ván của cô, anh vươn bàn tay to sờ khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Diệp Linh né.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần bá đạo kéo lại mặt cô, nâng cô ngẳng đầu, sau đó ánh mắt của anh rơi trên vết sẹo ở má phải cô cần thận nhìn một chút.

 

Rất nhanh anh lòng bàn tay phủ tới, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo này.

 

Diệp Linh cảm thấy vẻ đau lòng lộ rõ của anh, thế nhưng bên tai truyền đến tiếng anh cười nhạo: “Xấu quá.”

 

“,.” Diệp Linh cứng đờ, rât nhanh đã nhắc chân đạp lên chân anh.

 

Cố Dạ Cẩn không tránh, cho cô đạp, anh đè người xuống, để sát khuôn mặt tuấn tú vào cô, cười nhẹ mắng: “Nhỏ xấu xí, em hung cái gì!”

 

“.. Anh mới là kẻ xấu, cả nhà anh mới là kẻ xấu!” Diệp Linh đáp một câu.

 

Ý cười của Cố Dạ Cần không thay đổi: “Em ở chỗ anh thì hung dữ, vừa rồi ở bên ngoài sao nhát gan như con rùa đen rụt đầu thế hả? Cố thái thái, em chỉ thích bắt nạt anh thôi.”

 

Anh hơi có mấy phần lên án.

 

Diệp Linh nhìn dáng vẻ anh dịu dàng dung túng, cuộn lên ngón tay: “Cô Dạ Cần, anh đừng như vậy, giữa chúng ta không thể như vậy…”

 

“Vậy em muốn như thế nào?”

 

“IELTS “Như vậy?” Cố Dạ Cần lại gần, cúi đầu liền hôn lên môi cô.

 

“..” Diệp Linh còn tưởng rằng anh sẽ nói mấy câu “không phải, em ở trong mắt ta vĩnh viễn là đẹp nhất”, quả nhiên người đàn ông này không đi đường bình thường, chẳng bao giờ để cho cô thất vọng.

 

Diệp Linh lại đá anh một cước: “Cút!”

 

Cố Dạ Cẩn cười cười kéo cô lại: “Cố thái thái, cái cút này ông xã khó tòng mệnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK