Chương 1730:
Rất nhanh, Có Dạ Cần liền mang theo Diệp Linh rời khỏi Cố gia, một đi không trở về.
Bây giờ nghe giọng nói u ám và ngang ngược của Có Dạ Cần, Có Hiền càng thêm khó chịu, như là cảnh ngày đó gã nhìn lén Diệp Linh tắm, lại bị con trai mình bắt tại trận.
Cố Hiền muốn nói cái gì, thế nhưng dưới ánh mắt băng lãnh mà lãnh đạm của Có Dạ Cần, gã chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Cố Hiền đi.
Có Dạ Cẩn một mình đứng trong hành lang mờ tối, biểu tình anh thủy chung không có gì biến hóa, chỉ là cả người bao phủ lên một tầng sương lạnh.
“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng Chu Khải đi tới, đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Có Dạ Cần không vươn tay nhận, anh đối với cái tát trên mặt này không thèm để ý chút nào, nhưng anh trầm giọng nói: “Phái người theo dõi gắt gao Có Hiền.”
Chu Khải khẽ gật đầu, anh ta nhớ tới ban nãy Cố Hiền nói dốc không biết ngượng muốn cho chủ tịch nhà mình hai bàn tay trắng, đã cảm thấy đây là chuyện cười lớn nhất anh ta từng nghe được.
“Chủ tịch, tôi thấy bố ngài sẽ không dễ dàng buông tay Diệp tiểu thư, không bằng nói tâm tư của bồ ngài cho Diệp tiểu thư, để Diệp tiểu thư tự mình đề phòng trước.”
Cố Dạ Cẩn khẽ nhắm mắt: “Không cần, đừng để chuyện này làm bắn lỗ tai của cô ấy.”
Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người.
Có Dạ Cần đi tới hành lang gấp, rất xa anh ở phía trước thấy được Diệp Linh, Diệp Linh cũng không có vào căn hộ, mà là đứng ở nơi đó, đang chờ anh.
Cô cúi cái đầu nhỏ, mái tóc xoăn màu trà dính hơi nước rũ xuống đầu vai, lui đi vẻ gai nhọn lãnh diễm ngày thường, cô bây giờ rất nhu thuận mềm mại.
Trước đây cô vẫn ngoan ngoãn mềm mại như vậy, cười rất ngọt rất ngọt, sau này, cô đã thay đồi.
Đại khái chính là một đêm sinh nhật 18 tuổi kia của cô, anh tính kế chiếm đoạt cô, phá hủy cô, một đêm kia cô kéo hành lý rời đi, lúc trở lại lần nữa chính là dáng vẻ gai góc đó.
Cố Dạ Cần chậm rãi dừng bước, anh đứng ở chỗ này, từ rất xa nhìn cô, anh nhớ tới rất nhiều năm trước lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô.
Khi đó cô là hòn ngọc quý trên tay của Diệp gia nhà cao cửa rộng, có một lần bố anh Có Hiền dẫn anh đến Diệp gia làm khách, Diệp Linh và mấy đứa bé trong đại viện cùng nhau tan học trở về.
Ngày đó Diệp Linh mặc một đôi giày da mũi tròn, mái tóc dài mang theo vẻ gợn sóng tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mà kiều diễm, nụ cười nắng mà rực rỡ.
Cô bị những đứa bé kia vây ở chính giữa, những đứa trẻ kia đều rất thích cô, giương mắt muốn nói chuyện với cô.
Trong đó có một đứa bé thấy được anh, nhanh chóng vươn tay chỉ: “Linh Linh, cậu mau nhìn kìa, nhà cậu lại có khách tới, chắc lại là mời bó cậu làm việc rồi.”
Diệp Linh nho nhỏ quay đầu, lập tức liền thấy anh.
Cô không giống với những đứa trẻ kia, không có cảm giác về ưu việt và vẻ cao cao tại thượng trời sinh, cô chạy tới, mở to đôi mắt sữa vừa mềm vừa to chớp chớp nhìn anh, thanh tuyến ngọt ngào gọi anh: “Anh ơi, chào anh nha, em mời anh ăn kẹo.”
Cô đưa một cây kẹo que ngũ sắc trong bàn tay tới.
Về sau rất nhiều năm Có Dạ Cần mới biết, Diệp Linh với anh không phải là người của một thế giới, thật giống như khoảng cách giữa bọn họ hiện tại, cách thiên sơn vạn thủy.