Một đám người nhảy ra, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm sương mù dày đặc trước cửa ngục giam Trấn Hồn: “Đây là ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Trần, ai dám diều võ dương oai ở đây!”
“Cút ra đây!”
Một giây sau đó.
Một thanh niên cầm thanh kiếm có phù điêu Long Văn đi tới.
“Diệp Bắc Minh? Con mẹ nó lại là mày!”
Mày còn dám quay lại đây nữa
hả?
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, một đám nhà họ Từ suýt chút nữa tức hộc máu.
Má nó!
Đúng là khinh người quá đáng mà!
Tức giận khiến bọn họ quên mất lực chiến đáng sợ của Diệp Bẳc Minh!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “Tại sao tôi lại không dám?”
“Tôi có thể xông vào ngục giam Trấn Hồn một lần, thì cũng có thế xông vào lần thứ hai!”
Hào khí ngất trời, khí thế kinh người!
“Mày!”
Người nhà họ Từ hoảng hốt ngây người.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh đi tới từng bước.
Sử dụng cả Ảnh Thuấn, Thiên Ma Cửu Biến, u Thần Ma Quyết!
Nhà họ Từ căn bản không thể ngăn nổi, đầu và cơ thế đứt lìa văng ra xa.
Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn vang lên tiếng gào khóc và tiếng kêu thảm thiết!
“Thằng súc sinh, mày đừng tay lại cho tao!”
Hơn mười ông lẫo nối cơn tam bành.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo lướt qua: “Quan tâm tới họ như vậy, thì xuống đây đi cùng đi!”
Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Đoạn Long đánh tới!
Thần Đế căn bản không thể ngăn nổi kiếm uy của kiếm Đoạn Long.
Hơn mười cái đầu bay lên!
“Thằng súc sinh, mày sẽ không chết tử t…”
Một kiếm chém xuống!
Phụt!
Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại, bước vào trong ngục giam Trấn Hồn!
Tin tức ở ngục giam Trấn Hồn được truyền về nơi rất sâu trong chín mươi tòa Long Sơn.
Ba Huyết Long nhanh chóng thức tỉnh, trừng lớn hai mắt!
Ngoài rung động, thì còn chất chứa vẻ khó tin!
Một con Huyết Long trong đó hét to: “Cậu nói cái gì? Diệp Bắc Minh trở lại hả?”
“Hơn nữa còn xông vào ngục giam Trấn Hồn lần thứ hai?”
Con Huyết Long kia nhíu mày lại thật chặt: “Nó đã cứu được Diệp Thanh Lam, ngục giam Trấn Hồn không còn tù phạm nào khác”.
“Nó còn vào đó làm gì?”
Huyết Long thứ ba chợt hiếu ra: “Nguy rồi, kho báu nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Ba con Huyết Long đều kinh hãi: “Đáng chết! Đi!”
Gào!
Ba tiếng rồng ngâm đầy tức giận vang lên, người nhà họ Từ chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ thấy được cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ba con Huyết Long cơ thế khống lồ bay từ một nơi sâu trong chín mươi chín ngọn Long Sơn ra, bay thẳng về phía ngục giam Trấn Hồn.
Lúc này, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, một đường đánh thẳng xuống tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Anh như ác ma chuyến thế, căn bản không có người nào đỡ nổi một kiếm của anh!
Từng tầng đánh xuống.
Dưới chân máu đã chảy thành sông!
Chỉ dùng đúng mười lăm phút, Diệp Bắc Minh đã xuống tới tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên bên tai anh: “Này nhóc, cậu quay lại đấy hả?“
“Cái gì? Vết thương của cậu đã khỏi rồi á?”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía giọng nói đó.
Phát hiện nơi góc nhà có một ông già lôi thôi đang bị giam giữ.
Mái tóc rối bời như rơm rạ che giấu đôi mắt đầy kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh đi tới, tiện tay chém mờ lồng giam: “Tiền bối, lần trước cảm ơn ông đã giúp, nếu không chắc tôi đã bỏ mạng ở đây rồi!”
“Cả ngục giam Trấn Hồn này đềi bị tôi giết chết rồi, tranh thủ lúc người nhà họ Từ chưa kịp phản ứng, tiền bối có thể rời khỏi đây”.
Lão già lôi thôi cười: “Nhóc à, tô mà muốn đi thì cả thế giới Chân Võ này không ai ngăn được”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tiền bối, ông đừng mạnh miệng qu; thế”.
“Nếu ông mạnh thật, thì đã không bị giam ở đây”.
Lão gia lôi thôi tức đến mức suýt hộc máu: “Nhóc con thì biết cái gì mà nói!”
“Lão già này ở đây là vì tôi muốn thế”.
“Nói tóm lại, trừ khi… Haiz, nói cậu cũng không hiếu”.
Đột nhiên, trong đầu anh có giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Này nhóc, có sức mạnh không gian cực lớn đang dao động!”
“Tới rồi!”
Soạt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm trọng, nhìn về hướng kia.
Lão già lôi thôi nhận ra được sự thay đối của ngục giam Trấn Hồn, gương mặt già nua biến sắc: “Không thể nào, cậu…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ma Uyên sắp buông xuống nơi này!”
“Ma Uyên? Cái gì? Ma Uyên!”
Lão già lôi thôi biến sắc, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Nghi ngờ, giải thoát, cùng với chút giật mình!
Ầm ầm!