Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười khẩy, máu tươi trào ra từ khóe miệng: “Hóa ra cánh giới Tạo Hóa mạnh như vậy!”

“Xem ra lần này mình chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi!”

Yến Cứu Vân thong dong nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một con kiến: “Diệp Bắc Minh, chi dựa vào thực lực cỏn con đó mà cũng muốn huyết tế Thanh Vân Môn ư?”

Ông ta trầm ngâm lắc đầu nói: “Cậu vẫn nên chết đi!”

Sau đó.

Yến Cửu Châu khoát tay, kiếm Tru Tiên bay vào tay ông ta.

Rồi ông ta vung kiếm chém cổ Diệp Bắc Minh.

Nếu kiếm ấy hạ xuống thì Diệp Bắc Minh chết chắc.

“Không được, tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ và Thiên Nhận Băng quát khẽ, chạy tới che chắn cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Thanh Lam chạy lên cướp chỗ: “Các người tránh ra, không một ai được phép làm tổn thương con tôi!”

Dạ Huyên tóm lấy bả vai của Diệp Thanh Lam rồi đẩy bà ra: “Lam Nhi, hơn hai mươi năm trước anh không bảo vệ được hai mẹ con em!”

“Giờ đế cho anh một cơ hội nhé!”

“Thiên Ma Cửu Biến!”

Dạ Huyết hét to, ma khí trên người cuộn trào.

Ông ấy ma hóa.

Rầm!

Một tiếng nổ rung trời vang lên.

Dạ Huyền ma hóa ngăn cân kiếm kia.

Đồng thời, ông ấy cũng bị đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi đỏ thâm.

Rồi nện xuống đất một cách nặng nề.

“Anh Huyền!”

Diệp Thanh Lam hét lên rồi chạy tới.

Tử Huyền theo đằng sau: “Anh, anh sao rồi?”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Bố ơi!”

Yến Cửu Châu cười khinh khỉnh: “Chao ôi, câm động thật đó!”

“Diệp Bắc Minh, cậu nói xem tôi nên giết bố cậu trước hay giết mẹ cậu trước đây nhỉ?”

Diệp Bắc Minh gầm lên: “ông dám há!”

“Ha ha ha ha!”

Yến Cửu Châu cười khẩy: “Cậu tức giận lắm à? Nếu thê’ thì tôi sẽ chém đầu bố mẹ cậu trước!”

Ông ta lại vung kiếm Tru Tiên lên, kiếm khí cuồn cuộn.

Một kiếm cắt ngang không gian chém vào cổ Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh gào lên, máu trong người sục sôi.

Anh lao tới che chắn trước người bố mẹ mình rồi nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ đòn.

“Đinh”, Diệp Bắc Minh bị luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Trên người có thêm mười mấy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa lộ cả xương cốt.

“Á!”

Sở Sở kinh hãi hét lên, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn.

Cô ấy ngẫm một lát rồi định bụng ra tay.

Bổng nhiên.

Tuyệt sắc mỹ nhân kia nắm lấy cổ tay sở sở: “Sở Sở, gia tộc có quy định rằng chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện ở thế giới Vũ Nội!”

“Em đã nhúng tay một lần ở Ma giới rồi, chị có thế nhắm mắt làm ngơ!”

“Nhưng bây giờ em không được phép ra tay!”

Sở Sở nóng đến giậm chân: “Chỉ, nếu em không ra tay thì cậu ta sẽ chết mất!”

Tuyệt sắc giai nhân kia nhìn sang Diệp Bắc Minh rồi bình đạm nói: “Nếu chết thì đó là số mệnh của cậu ta!”

Sở Sở mờ lời cầu xin: “Chị ơi, chúng ta cứu cậu ta một lần nữa đi!”

“Không có ánh hưởng gì đầu mà, xin chị đó!”

Tuyệt sẳc giai nhân kia vẫn quả quyết lắc đầu: “Không được, quy định chính là quy định”.

“Chị!”

Cho dù Sở Sờ có cầu xin thế nào chăng nữa thì tuyệt sắc mỹ nhân ấy vẫn làm ngơ.

Sau khi bị thương, Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xuống.

Anh nuốt một lần hơn mười viên đan dược, nhắm mắt bắt đầu chữa trị cho mình.

Yến Cửu Châu nhếch mép cười khẩy, rồi cầm kiếm từ từ bước tới: “Diệp Bắc Minh, nước tới chân mới nhảy thì có ích gì?”

“Lão phu thừa nhận cậu rất có thiên phú, chuyện cậu làm ở nhà họ Phương, lão phu cũng có nghe nói đấy”.

“Tiếc rằng cậu không nên chạy tới Thanh Vân Môn gây sự”.

“Kiếp sau chú ý, cành giới Tạo Hóa là sự tồn tại mà cậu đắc tội không nổi đâu!”

“Thanh Vân Môn lại là sự tồn tại mà cậu cả đời cũng đâc tội không nổi!”

Ông ta giơ kiếm Tu Tiên lên cao rồi chém xuống đầu Diệp Bắc Minh.

“Minh Nhi!”

Bọn Diệp Thanh Lam biến sắc.

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ nhắm mắt như cũ.

Sở Sở sốt ruột điên người: “Chị ơi, mau cứu người với!”

Bỗng nhiên.

Một tiếng kêu nhẹ vang lên: “Không được làm tổn thương chồng tôi!”

Không gian tách ra, một cô gái vội vàng lao tới, đẳng sau là ba ông lão thuộc Ma tộc.

Ba ông lão Ma tộc kia đồng loạt ra tay đỡ lấy đòn đánh ấy.

Rầm!

Dư chấn cuộn trào, khói bụi nổi lên mịt mù.

Yến Cửu Châu chật vật lùi về sau vài bước, kiếm Tru Tiên trong tay khẽ run.

Ông ta khiếp sợ nhìn sang.

Ánh mắt ông ta đặt vào ba người kia: “Tu La Tộc hả? Các người không an ổn ở Ma giới đi mà chạy tới nhúng tay vào chuyện Thanh Vân Môn làm gì?”

Lão tổ Tu La lạnh lùng nhìn ông ta: “Đây là người đàn ông của nữ hoàng tộc tôi, ông không được giết!”

Yến Cửu Châu bình tĩnh đáp: “Tên này chết chắc rồi, dù có là ai tới cũng không cứu được đâu!”

“Thế há?”

Lão tổ Tu La cười đầy thâm ý: “Ba người chúng tôi là cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong, hợp sức giết một kẻ cánh giới Tạo Hóa sơ kỳ vẫn có khá năng đấy!”

“Ông có muốn thử xem liệu mình chết hay là chúng tôi xong đời?”

Ly Nguyệt quát: “Ba vị lão tổ, không cần nói nhâm với ông ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK