Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, không thứ một lần thì sao biết không có cơ hội thứ hai chứ?”

“Nguyệt Nhi, lên tế đàn!”

Ly Nguyệt lựa chọn tin tưởng anh.

Cô ta bước tới tế đàn, chuấn bị bước lên lần nữa.

Thất thế, đám người của Tu La Tộc Ồn ào huyên náo.

“Lên tế đàn lần nữa sao? Xưa nay chưa từng có chuyện đó!”

“Không được, Ly Nguyệt chỉ có một cơ hội thừa kế thôi!”

“Cô ta lên tế đàn lần thứ hai chắc chân sẽ khiến vong linh tổ tiên tức giận!”

“Chúng tôi phán đối!”

Vài vị trưởng lão quát to: “Ly Nguyệt, cô có tư cách gì lên tế đàn nữa chứ?”

“Thật to gan, mau cút xuống cho tôi!”

Cơ thể mềm mại của Ly Nguyệt run lên, cô ta dừng bước.

“Hừ!”

Diệp Bắc Minh hừ: “Người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi muốn lên tế đàn mấy lần thì cứ lên thôi!”

“Cần gì quan tâm tới lời phán đổi của lũ yêu ma quỷ quái các người chứ!”

Anh vung kiếm quét ngang qua.

Vài trưởng lão mở miệng phán đối kia đã hóa thành tro trong chớp mắt.

“Cậu!”

Những trưởng lão còn lại cúa Tu La Tộc hoảng sợ lùi về phía sau, chỉ biết chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bâc Minh lạnh mặt nhìn họ: “Các người không phục à?”

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt…

Vài người nố tung, sáu trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm của Tu La Tộc chết trong nháy mắt.

“Còn ai dám phán đối nữa?”

Tất cá tĩnh lặng.

Hơn triệu người nơm nớp lo sợ, không một ai dám nói.

Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nguyệt Nhi, lên tế đàn đi!”

“Vâng!”

Ly Nguyệt phấn khích như nhận được sự ủng hộ to lớn.

Cô t bước từng bước lên tế đàn một lần nữa.

Cô ta hít sâu: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Không gian lặng thinh.

Ly Nguyệt không cam tâm, giọng hơi run lặp lại: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Vẩn lặng thinh như cũ.

Cô ta phun một ngụm máu tươi, quát to: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Không gian lặng ngắt như tờ.

Ly Nguyệt tuyệt vọng.

Sau đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ta.

Anh giơ ma tỷ lên cao.

Hét to nói: “Diệp Bắc Minh tòi lấy thân phận chủ nhân Vạn Ma ra lệnh cho tổ tiên các đời của Tu La Tộc phong Ly Nguyệt làm nữ hoàng Tu La!”

“Nhớ kỹ là tôi nói phong!”

“Chứ không phải là cầu xin càng không phải là kế thừa!”

“Các người chớ mà không biết điều, nếu không Diệp Bắc Minh tôi thề rằng Tu La Tộc sẽ không còn có nữ hoàng nữa!”

Anh vừa nói xong.

Cả quảng trường Tu La Tộc sỏi trào.

“Ôi!”

“Trời ơi!”

“Tên này quá ngông cuồng rồi đó, đây chính là lề đăng quang của Tu La Tộc đó!”

“Cậu ta dám nói câu đó luôn à? Lẽ nào không sợ đắc tối với các vị kia ư?”

Tất cả ngơ ngác đứng nhìn, cả lũ chết lặng.

Một lũ Ma tộc hoáng hốt đến mức quên thở.

Bọn họ bất giác nhìn vào sâu trong Tu La Tộc, trong ánh mắt lộ ra sựe dè.

Khóe mắt Huyết Lịch run rấy.

Lão già trong đám đông kia thì lại kinh ngạc nhìn Diệp Bẳc Minh.

“Cậu… cậu…”

Đám trưởng lão của Tu La Tộc suýt tức chết: “Tòi chưa từng thấy ai kiêu ngạo như thế!”

“Diệp Bắc Minh! Cậu coi Tu La Tộc bọn tôi là chỗ nào hả?”

“Cho dù cậu cầm ma tỷ thì cũng không được phép sỉ nhục nghi thức thừa kế của Tu La Tộc như vậy!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi sỉ nhục đó các người làm được gì hả?”

Ly Nguyệt cuồng cuồng, vội nói: “Chồng ơi, đừng nói bậy, cấn thận gặp chuyện không may đó!”

Cô ta vừa dứt lời.

Ầm ầm ầm!

Sâu trong Tu La Tộc vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất.

Một bóng dáng đen kịt phóng vút lên cao rồi hóa thành một bóng Tu La khống lồ cao hàng chục nghìn mét.

Nữ hoàng Tu La hoảng sợ quỳ xuống, rụt rè tâu: “Lão tổ, mong người chớ tức giận ạ!”

“Cậu ta không hiếu phép tắc của Ma tộc nên mới nói mấy câu đại nghịch bất đạo như thê’ thôi!”

“Tất cá mọi tội lỗi một mình Ly Tố tôi sẽ gánh ạ!”

Cô ta toát mồ hôi lạnh.

Cho dù Diệp Bắc Minh giết đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Thậm chí còn giết hơn mười vị trưởng lão thì cô ta vẫn không lo lắng gì.

Suy cho cùng, Diệp Bắc Minh tới đây giúp hai mẹ con cô ta.

Coi như là nội đấu của Tu La Tộc.

Ma tộc nội chiến, cho dù có đánh đến trời long đất lở thì lão tổ cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng sỉ nhục tổ tiên Tu La Tộc ngay trước mặt mọi người thì khác.

Đám trưởng lão của Tu La Tộc cười to: “Ha ha ha ha! Ngày chết của Diệp Bắc Minh cậu tới rồi đó!”

“Oắt con, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không lối cứ chui đầu vào!”

“Lão tổ, tên này không coi ai ra gì, coi thường Tu La Tộc!”

“Mong người giáng thần uy xuống!”

“Giáng thân uy xuống giết chết cậu ta đi ạ!”

Người Tu La Tộc trăm miệng một lời hét to.

Trong mẳt Huyết Lịch thoáng hiện lên sát ý: “Hừ, lần này thằng nhóc kia chết chắc rồi!”

Nhưng sau đó.

Một cảnh khiến người người khó tin xuất hiện.

Trước mẳt bọn họ.

Bóng Tu La khổng lồ giữa không trung kia hơi khom người nói: “Tu La Tộc, Ly Đồng kinh chào chú nhân Vạn Ma!”

“Theo như ý nguyện của cậu, Ly Nguyệt sẽ bẳt đầu được sắc phong làm nữ hoàng tân nhiệm của Tu La Tộc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK