Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gào!

Tiếng rồng gầm vang vọng toàn bộ con đường!

Hư ảnh ba con rồng hiện ra, lao về phía Lục Đằng từ ba phương hướng!

Ầm ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra, ánh sáng trắng nổ tung!

Người phản ứng nhanh liền vội vã nhắm mắt lại, người phản ứng chậm trực tiếp bị chói mù!

Sau một lát.

Đợi đến khi một lần nữa mọi người mở mẳt ra nhìn về phía Lục Đằng.

Tất cả mọi người đều trợn to con mắt, há to miệng, hoàn toàn không nói ra lời.

Cung chủ Thương Khung cung -Lục Đằng đã biến mất, tại chổ chỉ còn lại một cái hố kinh khủng sâu mười mấy mét!

Mà Diệp Bắc Minh đã sớm không thấy bóng dáng.

Tinh Đảo, trong sơn cốc nào đó.

Mấy cây ngân châm rơi xuống, đâm vào trong cơ thể Chu Chí Cao.

Lại cho hắn ta ăn ba viên đan dược!

“Được rồi, thương thế của cậu đã gần như khôi phục hoàn toàn”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Đúng rồi, còn có một việc nữa”.

“Chắc hẳn thiên phú tập võ của cậu vô cùng tốt, nhưng về sau hình như bị người ta hạ thuốc dẫn đến gân mạch tàn phế một phần ba!”

“Tôi đã thuận tay chữa khỏi hết cho cậu rồi đấy”.

Chu Chí Cao sửng sốt: “Đúng là khi còn bé thiên phú tập võ của tôi rất tốt, về sau đột nhiên biến thành một kẻ vô dụng”.

“Lão đại, tôi…”

Chu Chí Cao đang muốn nói chuyện, con ngươi đột nhiên co mạnh lại.

Chỉ nhìn thấy.

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một khí tức cực kỳ kinh khủng, đẩy lui hắn ta ra ngoài!

Ma huyết trong cơ thể sôi trào, giống như là nước sông đang gầm thét!

Bầu trời trong nháy mắt rơi vào một vùng tăm tối.

Mà cảnh giới võ đạo của Diệp Bắc Minh cũng từ cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ vọt thẳng tới cảnh giới Thánh!

Trên mặt Diệp Bắc Minh toàn là vẻ không dám tin: “Tiểu Tháp, đây chính là lực lượng do ma huyết bị kích hoạt sinh ra sao?”

“Đậu má! Cũng quá nghịch thiên

đi!”

“Không cần đột phá cảnh giới nhỏ, mà trực tiếp đột phá một cảnh giới lớn?”

Anh còn chưa kịp hưng phấn xong.

Ầm!

Đúng lúc này, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền đến một tiếng rung.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục động

đậy!

Vào lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục động đậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp nói tục: “Đậu má! Nhóc con, mẹ nó cậu cũng quá nghịch thiên!”

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì không có khả năng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: “Nhóc con, từ khi chủ nhân đời thứ nhất ngã xuống”.

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục mới chỉ nhận tống cộng mười chủ nhân!”

“Trong đó có chín lần đều là ký chủ đạt tới cảnh giới Vực Chủ, nó mới thức tỉnh!”

“Chỉ có một người khiến kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thức tỉnh sau khi ký chủ đến cảnh giới Thần Đế!”

“Nhưng chỉ có mỗi mình cậu!”

Đúng là khó có thế tin!

Nó hít sâu một hơi: “Chỉ có mổi tên nhóc cậu thôi đó!”

“Thế mà lúc còn ở cảnh giới Thánh đã khiến kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thức tỉnh? Còn chưa đủ nghịch thiên sao?”

“Quả thực là mẹ nghịch thiên mở cửa cho nghịch thiên, nghịch thiên đến nhà!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nói như vậy, tôi là người mạnh nhất trong lịch sử các ký chủ sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Sau một lát.

Một giọng nói vang lên: “Bàn về thực lực thì không phải”.

“Nhưng bàn về thiên phú thì tạm thời là đúng”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, dù sao tôi có được huyết mạch Ma tộc, còn hấp thu máu rồng!”

“Dung hợp một quả tim rồng, lại lấy được con mắt thần ma!”

“Chứ đừng nói đến toàn bộ khí vận của các linh tướng đại lục trong tháp Phù Đồ gia tăng lên trên người tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả giận nói: “Tên nhóc thối, hóa ra cậu cũng biết mình nghịch thiên như thế nào ư?”

Diệp Bắc Minh cười một tiếng!

Anh suy nghĩ một cái, tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng giữa không trung.

Toàn thân đen nhánh, phía trên có rất nhiều hoa văn cố xưa.

Diệp Bắc Minh trực tiếp đưa tay ra nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Ầm!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên một tiếng giống như là đáp lại.

Một sức mạnh cực kỳ khủng bố truyền đến từ cổ tay.

Diệp Bắc Minh dùng hết toàn lực, thế mà chỉ có thế xê dịch nó được khoảng nửa mét!

Anh muốn cầm lên, nhưng phát hiện căn bản không làm được!

Điều động chân nguyên!

Huyết long, tổ long, long hồn đều xuất hiện cũng không thế cầm thanh kiếm này lên được!

Lần thứ nhất, thất bại!

Anh thử mấy chục lần.

vẫn thất bại như cũ!

“Phù…”

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh ngồi liệt dưới đất, há to miệng thớ hổn hến!

Bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tô, khắp chốn sôi trào.

Ba vị thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung bị giết chết, cung chủ cũng ngã xuống!

Hai mươi mấy cảnh giới Thần Chủ, tất cả đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh, mọi người giống như là đang nằm mơ vậy!

“Kẻ này xuất hiện, biển Thiên Hải sắp thay đối rồi!”

Ánh mắt bà lão cực kỳ nghiêm túc: “Chúng ta đi, về Tinh Cung!”

Bà ta dẩn theo Nhan Như Ngọc cùng La Vãn Vãn, nhanh chóng rời đi.

“Sắp thay đổi rồi!”

“Nào chỉ là thay đổi, trời sắp sập

rồi!”

“Diệp Bắc Minh… Cậu ta tên là Diệp Bắc Minh!”

“Đi mau, truyền tin tức này ra ngoài!”

Vô số người tu võ vô cùng nghiêm nghị, rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tỏ lập tức vắng tanh.

Chỉ còn lại bừa bộn đầy đất!

Sắc mặt hai lão già một béo một gầy rất khó coi, đi lên trước: “Tiếu thư, phải làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK