Dạ Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật
sâu.
n
Trời ạ!
Mọi người lần nữa hít sâu một hơi.
“Đù đù đù!”
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh trở nên hoảng sợ, như thế đang nhìn một con quái vật!
Trước 18 tuổi không hề tiếp xúc với võ đạo.
Chỉ dùng thời gian năm năm ngắn ngủi mà trở thành người có thực lực đứng đầu địa bàn Côn Luân?
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Lăng Vận Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt tràn ngập mến mộ!
Không chỉ cô ta, cỏ gái xinh đẹp bẻn người Dạ Phong cũng nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: “Địa bàn Côn Luân lại có người yêu nghiệt như thế?”
“Không thể nào chứ? Không lẽ tin tức của Dạ Phong có lầm?”
Cô ta nhìn nửa gương mặt Dạ Phong.
Đồng thời ảm thầm lắc đầu: “Cũng không có khả năng, mạng lưới tình báo của Dạ Phong trải rộng toàn bộ địa bàn Côn Luân!”
“Không thế nào là giả…”
“Nếu như vậy, người tẻn là Diệp Bắc Minh này thật sự chỉ có 23 tuổi sao?”
“23 tuổi có cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong? Quá không khoa học đi, dù là Cổ Tộc chúng ta cũng không có yêu nghiệt như vậy!”
Hô hấp cô gái xinh đẹp trở nên dồn
dập.
Bộ ngực phập phồng!
Sắc mắt Diệp Bắc Minh phủ đầy sương lạnh: “Cả đời này của tôi ghét nhất người khác tra thông tin về tỏi!”
“Anh khỏng cần phải sống nữa!”
Cái gì?
Mọi người sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Dạ Phong cười: “Ha? Không thể nào? Cậu muốn giết tôi ư?”
Ầm!
Bóng chớp chồng lên nhau, nhanh chóng lao tới!
Dạ Phong bất ngờ, tên này thật sự dám ra tay?
“Diệp đại ca, đừng!”, Lăng Vận Nhi hô lẽn.
Ngay cả Diệp chủ cũng quên gọi, hoàn toàn kêu lên ba chữ “Diệp đại ca” theo bản năng.
Tất cả mọi người đồng loạt lạnh mặt, thậm chí cảm giác có hơi buồn cười.
Dù anh ta là chủ nhân địa bàn Côn Luân, nhưng vừa tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các liền dám đối địch với Thiên Vương Điện Chủ Dạ Phong?
Hoàn toàn không biết sống chết!
Dạ Phong thấy Diệp Bắc Minh chủ động ra tay, suýt chút nữa giận quá hóa cười: “Thật sự còn tồn tại loại người không biết sống chết như cậu!”
“Chí là chủ nhân địa bàn Côn Luân mà thôi, cậu cho rằng cậu liền vỏ địch thiên hạ sao?”
“200 năm trước, tôi có thể làm chủ nhân địa bàn Côn Luản, nhưng bị tôi từ bỏ”.
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Dạ Phong, đấm ra một quyền!
Dạ Phong nhả ra một câu: “Lẩy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”
Dạ Phong nhẹ nhàng nâng tay, nghênh đón nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Một cảnh tượng khiến người khác khó quên suốt đời xuất hiện.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay kia của Dạ Phong nố tung.
“Mày!”
Dạ Phong kinh hãi, ngay cả cơn đau kịch liệt từ cánh tay đều quên!
Ầm!
Tiếng răng rắc thứ hai vang lẻn, nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống lồng ngực Dạ Phong!
Sau đó, phụt!
Lồng ngực Dạ Phong xuất hiện một lò thủng ghê người, trực tiếp xuyên qua!
“Này! Này… Tôi gặp ảo giác sao?”
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Đám người Lăng Thiên Hùng, Lãng Vận Nhi, cô gái xinh đẹp từ cổ Tộc, cùng với những cường giả đứng đầu trẽn bảng Côn Luân đồng loạt nhìn chòng chọc vào lỗ thủng trên ngực Dạ Phong!
Nhìn thấy mà giật mình!
“Công tử!”
Lão giả quỷ mị sau lưng Dạ Phong hét lớn một tiếng.
Ngay sau đó.
“Hít hà!”
Hàng loạt tiếng hít hà truyền đến.
Tất cả mọi người đỏ mặt tới mang tai, da đầu tê dại: ’Trời ạ, thằng này không phải trứng, cũng chẳng phải châu chấu, mà là một con rồng!”
Đôi mẳt cô gái xinh đẹp từ cổ Tộc co rụt lại: “Dạ Phong thua? Sao có thể!”
Đôi chân đẹp dưới làn váy lại khẽ run rẩy!
Lăng Vận Nhi che miệng nhỏ thật chặt: “Diệp đại ca, anh… tôi… Á!”
Một dòng nước ấm trào lên từ trong cơ thế, không đứng yên nối.
Dạ Phong nằm trên mặt đất, vậy mà chưa chết ngay.
“Tại sao có thể như vậy? Tên này… Mình là con cưng của trời cơ mà! Thế mà một quyền của anh ta…”
Dạ Phong có thể cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt từ ngực, một quyền này không chỉ đấm xuyên ngực.
Mà còn khiến xương toàn thân vỡ
vụn!
Ngay cả một thân gân mạch cũng
gãy!
Hơi thớ tử vong bao phủ Dạ Phong!
Dạ Phong nhịn không được mà run rẩy: “Tử vong? Cho tới bây giờ chỉ có minh giết người khác, người khác lại có thế khiến mình cảm nhận được hơi thở tử vong?”
Một giây sau.
Giọng Diệp Bằc Minh vang lên như Tử thần đòi mạng: “Người mà anh muốn giẫm, muốn khoe khoang, tôi không hề có hứng thú quan tâm!”
“Nhưng, đừng biến tôi thành phông nền cho anh!”
“Kiếp sau nhớ kỹ, từ trước đến nay chỉ có Diệp Bắc Minh tôi giẫm lên người khác, không có chuyện người khác giẫm lên Diệp Bắc Minh tôi!”
Lời này vừa dứt!
Vèo!
Anh bước lên trước, đứng trước người Dạ Phong.
Giơ chân lên, cái bóng của đế giày chơi bóng xuất hiện trong mắt Dạ Phong!
Mạnh mẽ rơi xuống đầu Dạ Phong!
Thấy một màn này, trái tim mọi người suýt chút nữa nố tung.
Diệp Bắc Minh không những làm Dạ Phong bị thương nặng, lại còn muốn giết Dạ Phong?
Đù má!
Tất cả mọi người sợ muốn chết!
Ong!
Đúng lúc này!
Một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo truyền đến, phong tỏa Diệp Băc Minh.
Đồng thời, cảm giác áp lực như biến rộng truyền từ lòng bàn chân lên!
Một chân này của Diệp Bắc Minh không cách nào đạp được xuống!
“Diệp Bắc Minh, một chân này của cậu dám rơi xuống!”
“Không chì cậu sẽ chết, mà toàn bộ địa bàn Côn Luân đều sẽ chôn cùng!”
Lão giả như quỷ mị kia mở miệng.
Lăng Thiên Hùng cũng đột nhiên phản ứng lại, cổ họng suýt bị nỗi sợ nghẹn lại: “Diệp… Diệp Diệp Diệp…!”
“Diệp chủ, không nên giết Dạ Phong!”