Hai thanh kiếm không hề có phản ứng nào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc, bản tháp bị mất liên hệ với kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục”.
“Cái gì cơ?”
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh khẽ thay đổi.
“Ha ha ha ha ha!”
Vương Trùng Hư ngửa mặt lên trời cười to, không nhịn được mà trào phúng: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu chỉ có đến thế thôi sao?”
“Việc cậu có thể triệu hoán được hai thanh kiếm này, lão phu sớm đã đoán được!”
“Cho nên, cậu xem dưới chân lão phu là cái gì đây?”
Bỗng lão ta giậm chân thật mạnh: “Đây là thứ lão phu chuẩn bị riêng cho cậu!”
Vù!
Mặt ngoài cây cột sắt cao trăm mét kia lập lòe ánh sáng của đủ loại phù văn.
Một trận pháp lộ ra, ngăn cản toàn bộ hơi thở!
Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thế cảm ứng được hơi thở của Diệp Bắc Minh, nên anh tất nhiên không thế triệu hoán trở về được!
Tê Đạo Khung đi ra từ trong đám người, nở nụ cười đầy dữ tợn: “Thằng chó đẻ, chính mày đã giết em Sáu của tao!”
“Nếu không phải Thánh tộc cho mày chỗ dựa, nhà họ Diệp của mày đã bị diệt từ lâu rồi!”
“Hôm nay, mày hãy mở to mắt ra mà xem lão phu giết mày thế nào!”
“Các vị sư đệ, trả thù cho lão Lục!”
Dứt lời, Tê Đạo Khung và nãm tên Vực Chủ khác của Kiếm Tòng lập tức vây quanh Diệp Bắc Minh!
Đằng đằng sát khí!
Bầu không khí ngưng trọng đáng sợ!
“Không có hai thanh kiếm kia, tên này chết chắc rồi!”
“Ha ha, tốt lắm, chúng ta không cần ra tay nữa!”
“Cho dù cậu ta chết, lão phu cũng muốn chém cậu ta thành ngàn mảnh!”
Một số người cười trên nỗi đau của người khác, một sô’ người khác thì nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Bắc Minh buông Lục Tuyết Kỳ xuống.
Anh cởi áo giáp Hắc Long ra, mặc vào cho cò ấy.
Lại kéo ra một dải lụa, cố định chặt cô vào sau lưng mình: “Bát sư tỷ, chị sợ không?”
Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười xinh đẹp, tựa vào vai Diệp Bắc Minh: “Tiếu sư đệ, chị không sợ!”
“Được!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Giết!”
Ảnh Thuấn!
Anh thoắt hiện trước người Tê Đạo Khung, bùng nổ ầm ầm!
Đấm một quyền thẳng về phía Tê Đạo Khung!
“Đại ca, cẩn thận!”
Năm người còn lại giật nảy mình, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay!
Bọn họ nhanh chóng chạy qua giúp đỡ!
Phụt!
Tê Đạo Khung phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài như một con chó chết, trong nháy mắt lồng ngực nổ tung!
“A…”
Tê Đạo Khung nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết.
Mặc dù không chết, nhưng toàn bộ kinh mạch đã vỡ nát!
Đây chính là Tê Đạo Khung có cảnh giới Vực chủ sơ kỳ!
Người mạnh nhất trong Kiếm Tông Thất Tử, thế mà bị một quyền đấm cho tàn phế?
“Hít hà!”
Mọi người hít sâu một hơi.
Tên này không có hai thanh kiếm kia mà vẫn khủng bố như thế?
“Thằng chó kia, mày dám đánh trọng thương đại ca của chúng tao?”
Ngũ Tử còn lại của Kiếm Tông nổi giận.
“Đù!”
Tê Đạo Khung suýt tức chết, nằm trên mặt đất gào thét: “Giết nó, giết tên khốn khiếp này cho ông!”
“Giết!”
Bóng dáng của năm người lóe lên, đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Ảnh Thuấn!
Diệp Bắc Minh biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Tê Đạo Khung theo cách vô cùng quỷ quyệt!
“Thù của nhà họ Diệp, Long Đảo và của sư phụ tôi, cùng nhau báo luôn đi!”
Anh giơ chân lên, rồi giẫm xuống thật mạnh!
“Đừng mà…”
Con ngươi già nua của Tê Đạo Khung ứa máu, tràn ngập sợ hãi.
Phịch!
Lão tổ Kiếm Tòng Tê Đạo Khung, chết!
“Đại ca! Không!”
“Giết thằng đấy!”
Kiếm Tòng Ngũ Tử gào thét khàn cả giọng, chân nguyên điên cuồng dâng trào.
Năm vị cảnh giới Vực Chủ so kỳ đồng thời bùng nổ, hơi thở thổi quét khắp nơi!
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất của quảng trường nổ tung, hóa thành bột phấn!
Năm cảnh giới Vực chủ toàn lực ra tay, vạn vật bị chôn vùi!
Sức mạnh tận thế ập tới, khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này!
Chỗ tối.
Lạc Khuynh Thành gấp gáp: “Tiếu sư đệ…”
Một thanh niên đứng bên cạnh duỗi tay ra, đặt trên vai Lạc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, không có lệnh của tòi, không thế ra tay!”
Trong lúc Lạc Khuynh Thành bị ngăn cản lại, đòn tấn công của năm người Kiếm Tông đã tới.
Bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt hết thảy!
Cùng lúc đó.
Ong!
Sát khí toàn thân Diệp Bắc Minh cuồn cuộn, huyết quang sau lưng cao ngút trời: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ!”
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên, mọi người trên quảng trường chỉ cảm thấy bốn bóng rồng to lớn vò cùng phóng lên tận trời!
Cuốn đi tất cả!
Ầm!
Tiếng nổ long trời lở đất truyền đến.
Kiếm Tông Ngũ Tử vừa xung phong giờ bay ngược ra ngoài!
Trong đó, ba người nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!
Kiếm Tòng Nhị Tử và Kiếm Tông Tam Tử hung hăng rơi xuống mặt đất.
Biếu cảm của bọn họ dữ tợn, trừng to mắt: “Lão Tứ, lão Ngũ, lão Thất! Không!”
“Sao có thể chứ!”
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!”
“Chúng tao là cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ, mày mới là cảnh giới Thần Vương trung kỳ, sao mày có thể bộc phát ra loại sức mạnh hủy diệt tất cả này chứ?”
“Này…”