Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tăng ba cảnh giới nhỏ liên tiếp, có thế mở ba tầng tháp Trấn Ngục!”
“Lần trước tôi đã tặng cậu trước một phần thưởng”.
“Theo như điều kiện trao đối, hai tầng tháp Trấn Ngục tiếp theo, cậu sẽ không có phần thưởng!”
Tâng mười một, tầng mười hai không có phần thưởng, bảy giờ cậu có tiến vào tầng mười ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”
Diệp Bắc Minh hơi do dự: “Có!”
Long Đế không nhịn được mỉa mai nói: “Giỏi lắm cậu nhóc, tốc độ tăng cấp của cậu cũng nhanh quá rồi đấy”.
“Còn chưa đến một tháng, cậu đã tăng cấp ba bốn lần!”
“Mẹ kiếp, đúng là nghịch thiên, tôi còn nghi ngờ, sau này liệu cậu có đáng sợ hơn cả tôi vào thời kỳ đỉnh phong không đấy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Việc này mà còn phải hỏi? Ông vô dụng hơn cậu ta nhiều!”
Khuôn mặt già của Long Đế tối sầm lại: ‘Tiếu tháp, ban đầu khi chúng ta đồng tâm hiệp lực, ông không có thái độ như này!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu kỳ nói: “Gọi tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
Diệp Bẳc Minh động ý niệm.
Anh xuất hiện ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, khu vực thời gian.
Một chiếc cầu thang xuất hiện!
Diệp Bẳc Minh trực tiếp tiến vào tầng thứ mười một.
Quả nhiên, trống không.
Không có phần thưởng nào.
Tiến vào tầng thứ mười hai, vẫn không có phần thường!
Tỉếp tục đến tầng thứ mười ba.
Một cái bục nhò xuất hiện trước mặt, bên trên bày một phiến đá màu đen.
Trên phiến đá khắc một loạt chữ chi
chít.
Diệp Bẵc Minh cúi đầu nhìn: “Võ kỹ thuộc tính lôi: Tam Thiên Lôi Minh?”
“Đẳng cấp, không rõ?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thuộc tính võ kỹ, võ kỹ còn có thuộc tính sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, võ kỹ đẳng cấp cao đều có thuộc tính”.
“Đơn gián nhất là năm thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, ngoài ra, còn có các thuộc tính khá hiếm có khác!”
“Như thuộc tính băng, thuộc tính lôi, thuộc tính phong”.
“Tương ứng với nó, võ giả vừa ra đời cũng mang theo thuộc tính!”
“Đàn ông thông thường là thuộc tính kim, hỏa, thổ, phụ nữ là thuộc tính mộc, thủy”.
“Cho nên, võ giả nữ thường nhò yếu hơn võ giả nam!”
Ông ta bổ sung một câu: “Học võ kỹ cùng thuộc tính, tốc độ sẽ rất nhanh!”
“Nếu thuộc tính của bản thản tương khắc với thuộc tính võ kỹ, tốc độ sẽ vô cùng chậm!”
Diệp Bắc Minh hơi suy ngầm gặt
đầu.
“Tôi là thuộc tính gì?”
“Cậu là thuộc tính vạn năng!”
“Thuộc tính vạn năng?1
“Đúng thế, có thể tu luyện bất kỳ thuộc tính nào!”
“Tôi lợi hại thế ư?”
Diệp Bâc Minh hơi bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục:
Không nhiều lời nữa, trực tiếp đến tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, học Tam Thiên Lôi Minh.
Ầm!
Trong khu vực thời gian, truyền đến âm thanh vang dội như sấm sét.
Chân nguyên trong cơ thể Diệp Bầc Minh sôi sục giống như nước biển, anh chỉ mất một tiếng là đã hoàn toàn ghi nhớ tất cả tảm pháp.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công một quyền vào hư không, quát lẽn một tiếng: “Tam Thiên Lôi Minh!”
Ầm ầm!
Không khí chấn động, từ nắm đấm của anh phát ra mười đường sét đánh, tấn công mạnh về phía trước.
Trong không khí truyền đến mùi cháy khét!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một tiếng: “Cậu nhóc giỏi lằm, lần đầu tiên học Tam Thiên Lôi Minh, lại có thế phát ra mười đường sét đánh!”
“Thiên phú của cậu đúng là nghịch thiên!”
Tam Thiên Lôi Minh, giống như cái
tên.
Nếu hoàn toàn lĩnh ngộ được, có thể cùng bùng phát ra ba ngàn đường sét đánh ầm ầm!
Thần cản giết thần!
“Tam Thiên Lôi Minh!”
Diệp Bầc Mỉnh lại quát lên một tiếng.
Ba mươi đường sét bùng phát ra, khủng bố kinh người!
Đột nhiên.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh khẽ biến sắc: “Nếu có thể kết hợp Long Đế Quyết và Tam Thiên Lôi Minh cùng tẩn công, sẽ có hiệu quả thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Một lát sau mới trả lời: “Không biết, cậu có thể thử xem”.
“Được, để tôi thử xem”.
Diệp Băc Minh gật đầu.
Vận hành Long Đế Quyết và Tam Thiên Lỏi Minh cùng lúc!
Gru!
Một tiếng gầm kinh thiên động địa.
Từ trong nẳm đấm của anh, huyết long từng bùng phát ra lại hóa thành một con lôi long!
Hung hãn đập mạnh vào trong hư không bùng nổ!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đôi mắt lóe lên vẻ kích động: “Sức mạnh thật cường mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Biến thái!”
Nhà họ Diệp ờ Côn Luân Hư.
Hai thanh niên một nam một nữ đến trước cống nhà họ Diệp.
Chàng trai trẻ nhìn cống nhà họ Diệp, vẻ mặt buồn cười: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp lại sa sút như vậy sao?”
“Vậy mà lại trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, thổ dân ở nơi này đã rất rác rưởi rồi!”
“Trong những thổ dân rác rưởi này, nhà họ Diệp lại còn là gla tộc nhỏ hạng ba?”
“Thất bại, quá thất bại!”
Chàng trai lắc đầu.
Cô gái bẻn cạnh cau mày: “Dương Tiêu, đây là nhà họ Diệp, cho dù bọn họ sa sút, cũng không đến lượt anh chế nhạo!”
Dương Tiêu chắp hai tay sau lưng: “Quận chúa Thiên Thiên, sao cô còn bênh vực nhà họ Diệp?”
“Chẳng lẽ cô thực sự muốn gả cho tẽn phế vật nào đó nhà họ Diệp?”
Nghe thấy lời này.
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên biến sắc.
Hơi nặng nề!
Đúng thế!
Với tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, bất kỳ ai cũng đều là phế vật!
Hoàng đế Đại Chu đâ như đèn dầu trước gió, không còn sống được bao lảu nữa.
Nguyện vọng duy nhất chính là tìm được con cháu đời sau của nhà họ Diệp, rửa sạch oan ức năm đó của nhà họ Diệp!
Đế bù đắp.
Mộ Thiên Thiên trở thành vật hy sinh mà hoàng đế Đại Chu ban hôn cho nhà họ Diệp.