Diệp Bắc Minh đang định từ chối.
Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu lại vang lên trong đầu: “Tiếu sư đệ…”
Một con hồ ly nhỏ xuất hiện trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chị Tiểu Yêu, chị… khôi phục rồi?”
Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu rất suy yếu: “Vừa mới khôi phục một chút, sẽ giải thích chuyện này với em
“Ngay vừa rồi, chị cảm nhận được một khí tức, hình như là bố mẹ của chị…”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: “Chi Tiếu Yêu, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết, chị cũng không biết”.
Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: “Lúc đầu chị đang tĩnh dưỡng trong giấc mộng, thế nhưng đột nhiên tim lại đập rộn lên”.
“Lực lượng huyết mạch của chị dao động, chị cảm nhận được có huyết mạch người thân đang ở rất gần đây!”
“Nhất định là cha mẹ của chị, tiểu sư đệ, cầu xin em…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Chị Tiếu Yêu, chuyện của chị cũng là chuyện của em”.
“Nói cho em ở đâu? Em sẽ đi xem một chút”.
“Được, nó ở hướng sáu giờ của em… Đại khái là bốn năm cây số”, Đạm Đài Yêu Yêu nói ra câu sau cùng, trực tiếp ngất đi.
Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng sáu giờ.
Sau khi đi qua hai con đường, anh đã đến trước một tòa nhà vô cùng nguy nga!
Một giây sau.
Thế mà Nguyên Thiên Thần Nhãn lại chủ động mở ra, cảnh tượng trước mắt biến đối!
ở sâu trong căn nhà trước mắt thế mà lại ngưng tụ ra một tầng sương đen cực kỳ nồng đậm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Yêu khí?”
Cùng lúc đó, Tinh Thần Lâu.
“Phong tỏa Tinh Thần Lâu, ai cũng không được phép rời đi!”
Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc người, sắc mặt nghiêm túc đi tới: “Tiêu, con làm sao vạy?”
Người này chính là chủ nhân của Thương Khung cung, sư phụ của Lâm Tiêu!
Lục Đằng!
“Bố…”
Lâm Tiêu vừa muốn mở miệng.
Lục Đằng liếc mắt qua.
Lâm Tiêu lập tức đổi giọng: “Sư phụ…”
Sắc mặt lão già bên cạnh vô cùng nghiêm túc: “Cung chủ, gân mạch toàn thân vỡ vụn, đan điền bị hao tốn”.
Ông ta chậm rãi lắc đầu: “Phế đi rồi…”
Nghe thấy lời này, Lâm Tiêu tuyệt vọng gào thét: “Không!”
Hai mắt hắn ta tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.
Đôi mắt Lục Đằng đỏ bừng, vô cùng đau lòng: “Tiêu Nhi, con yên tâm, vi sư…”
Giọng nói của ông ta cũng run rẩy: “Vi sư nhất định sẽ báo thù cho con!”
Ầm!
Một khí thế cực kỳ khủng bố quét ra ngoài!
Phụt!
Những võ giả có thực lực yếu kém phun ra một ngụm máu tươi.
Bịch bịch! Bịch bịch!
Những người tu võ khác cũng không nhịn được quỳ trên mặt đất.
Chỉ có một số ít người liên tục lui lại, vẻ mặt rung động nhìn Lục Đằng: “Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong?
Chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể trờ thành Thần Đế!”
Lục Đằng chuyến ánh mắt, rơi lên trên người Nhan Như Ngọc: “Cô Nhan, cô biết người kia, rốt cuộc cậu ta là ai?”
Hàn ý lạnh lẽo khóa chặt hai người.
Nhan Như Ngọc lạnh lùng nói: “Lục cung chủ, ông đang uy hiếp tôi sao?”
Lục Đằng cười lạnh: “Uy hiếp? Không tính là thế”.
“Việc này xảy ra bởi vì cô Nhan, tôi chỉ hỏi tên của người kia, không tính là quá đáng chứ?”
Ánh mắt Nhan Như Ngọc lấp lóe: “Ha ha, tôi sẽ tìm một chút phiền phức cho ông, ai bảo ông dám bẳt nạt tôi!”
Cô ta nở nụ cười xinh đẹp, phun ra một cái tên: “Diệp Bác Minh!”
Sau đó quay người đi ra khỏi Tinh Thần Lâu.
“Diệp Bắc Minh?”
“A, là cậu ta!”
Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.
Toàn bộ Tinh Thần Lâu đều chấn động.
Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ai mà không biết, ai mà không hiếu?
“Chẳng lẽ là Diệp Bắc Minh đến từ đất liền?”
“Đại trướng lão Ngụy Trường Không của Thương Khung cung đã chết dưới tay cậu ta, bây giờ cậu ta lại phế bỏ Lâm Tiêu…”
“Đây là không chết không thôi!”
Lão già bên cạnh tiến lẻn: “Cung chủ, bốn gia tộc Thượng cổ là nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, nhà họ Giang, nhà họ Ngạo đều bị diệt dưới tay người này!”
Lục Đằng cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Tiêu: “Tiêu Nhỉ đã được Vô Tướng thần cung chọn trúng, sẽ lập tức đến Đại Lục Thượng cổ…”
Trong lòng Lục Đằng đang nhỏ máu!
Vẻ mặt ông ta trở nên dữ tợn: “Mặc kệ cậu ta có được chiến tích như thế nào!”
“Cũng mặc kệ cậu ta có thân phận gì!”
“Càng mặc kệ cậu ta có chỗ dựa
gì!”
“Ra lệnh truy nã cho lão phu, bất kỳ người nào có tin tức về Diệp Bắc Minh đều có thế đến Thương Khung cung nhận lấy một nửa món thần khí!”
Gỉờ phút này, Diệp Bắc Minh đang đứng trước tòa nhà xa hoa kia.
Anh còn không biết chuyện xảy ra ở Tinh Thần Lâu.
Nếu có người nhìn về phía đôi mắt của Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ phát hiện ra sâu trong đôi mắt anh phản chiếu ra một luồng yêu khí phóng lên tận trời!
“Yêu khí nồng nặc quá, chắng lẽ bố mẹ của chị Tiểu Yêu ở chỗ này?”
“Hộc hộc hộc… Đại ca, chờ tôi một chút!”
Chu Chí Cao thở hồng hộc chạy đến: “Đại ca, anh chạy nhanh quá”.
“Hả, đại ca đến phòng đấu giá nhà họ Tô làm gì?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Nơi này là phòng đấu giá?”
Chu Chí Cao gật đầu: “Đương nhiên, nhưng mà chỗ này rất thâm sâu, những người có thể vào đây đều là nhân vật đỉnh cao”.
“Hơn nữa nhà họ Tô có bối cảnh ở Đại Lục Thượng cổ, Tinh Cung, thế lực lớn như Thương Khung cung cũng phải nể mặt”.
Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp đi vào trong phòng đấu giá.
“Oái, đại ca!
Chu Chí Cao ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Người không có tư cách sẽ không vào được phòng đấu giá nhà họ Tô, anh đợi tôi một chút”.