Thế nhưng hôm nay sau khi được chứng kiến thực lực kinh khủng của Diệp Bắc Minh, cô ta đã không tự chủ được mà so sánh Diệp Bắc Minh với những cường giả trẻ tuổi!
Đúng là một người rất đặc biệt.
Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến những tiếng gõ cửa: “Tiểu thư, có người gửi thư cho cô”.
La Vãn Vãn liếc mắt một cái: “Lại là người nhàm chán nào đưa thư tình tới chứ gì?”
“Vứt đi!”
Nha hoàn do dự một chút, thanh niên đưa thư đã đưa cho cô ta mười ngàn đồng.
Chỉ cần cô ta phải nói ra tên của thanh niên: “Tiếu thư, người kia nói mình tên là Diệp Bắc Minh…”
“Cái gì? Diệp Bắc Minh?”
Nhan Như Ngọc đi ra phía cửa, mờ cửa phòng ra.
Vèo!
Một làn gió thơm thổi qua, phong thư trong tay nha hoàn đã biến mất, cửa phòng đóng lại.
Nha hoàn ngây người: Tiểu thư làm sao vậy?”
Trong phòng.
La Vãn Vãn lại gần: “Chị Nhan, sao Diệp Bác Minh lại viết thư cho chị vậy?”
“Mau nhìn xem anh ta viết cái gì cho chị? Ha ha ha! Em biết rồi!”
“Chắc chắn là sau khi tên này được nhìn thấy dung nhan của chị, đêm không thể say giấc, cho nên mới viết một vài lời thổ lộ buồn nôn đây mà!”
“Không phải là anh ta muốn tỏ tình với chị đấy chứ?”
La Vãn Vãn có chút ghen ghét.
Nhan Như Ngọc liếc mắt một cái: “Nói hươu nói vượn!”
Cô ta mờ thư ra xem, hơi kinh ngạc: “Anh ta hẹn chị…”
Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh tới Tinh Đảo, không biết tình huống cụ thế ở đây.
Lúc hẹn Nhan Như Ngọc, anh đã trực tiếp viết là gặp nhau ở quán rượu tốt nhất Tinh Đảo!
Sau khi nghe ngóng, anh liền đi vào Tinh Thần Lâu!
Chân đạp nhật nguyệt, tay cầm sao trời!
Đúng là đủ bá đạo!
Tinh Thần Lâu chỉ có một tầng, không gian bên trong cực lớn.
Hướng dọc lên giống như là cầu thang.
Bậc 1 chỉ có một cái bàn!
Bậc thang thứ hai là bàn số 2, số 3.
Cứ thế mà suy ra!
Lúc Diệp Bắc Minh đi đến, ở đây đã sớm kín người hết chỗ, chỉ còn lại một cái bàn ờ nơi hẻo lánh.
Số 1000!
Một cái bàn cuối cùng!
Anh vừa mới ngồi xuống.
Một thanh niên đã đi đến: “Người anh em, ngồi chung nha”.
“Tôi tên là Chu Chí Cao!”
Hắn ta tự mình rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch: “Chậc chậc, Bích Loa Xuân của Tinh Thần Lâu đúng là ngon thật!”
“Cho dù là cái bàn cuối cùng, cũng ngon hơn Tiêu Tương Uyến nhiều!”
“Người anh em tên gì? Bữa này tôi mời!”
“Anh cứ thoải mái gọi!”
Đối mặt với thanh niên tự tới làm quen này, Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Tôi họ Diệp”.
Chu Chí Cao cười nói: “Nghe khấu âm của anh Diệp thì không giống như là người địa phương?”
Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời: “Tôi từ nơi khác tới”.
“Ồ”.
Chu Chí Cao như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó lại liên tục giới thiệu món ngon ở Tinh Thần Lâu.
Xem ra hán ta rất sành ăn!
Diệp Bắc Minh cũng không quấy rầy, lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên, ngoài cửa Tinh Thần Lâu vang lên một giọng nói: “Cậu Lâm đến, tất cả đứng dậy!”
“Cậu Lâm là ai? Thế hiện cái gì?”
“Đúng thế, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đứng dậy?”
Bên trong Tinh Thần Lâu truyền đến những tiếng kêu bất mãn.
Một giây sau.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng cửa chính Tinh Thần Lâu!
Chỉ gặp một người trẻ tuổi khí thế hiên ngang đi tới!
Ánh mắt đám người lập tức co rụt lại!
“A!”
“Lâm Tiêu!”
Vèo vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên trong Tinh Thần Lâu đều đứng lên, vẻ mặt kính trọng nhìn Lâm Tiêu đang đi tới!
Cho dù là Chu Chí Cao cũng chấn động, liền vội vàng đứng lên!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh còn ngồi, hắn ta bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: “Anh Diệp, đừng ngây ra nữa, mau đứng dậy!”
“A phi phi phi!”
“Đừng ngẩn ra nữa, mau đứng lên!”
Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc: “Tại sao tôi lại phải đứng lên?”
Chu Chí Cao nuốt nước miếng: “Anh Diệp, đây chính là Lâm Tiêu!”
“Đại đệ tử đứng đầu của Thương Khung cung, chưa đến 50 tuổi đã là cảnh giới Thần Chủ!”
“Đây là khái niệm gì? Đơn giản là dọa chết người ta!”
“Tinh Đảo có một quy định bất thành văn, chỉ cần là nơi mà cậu Lâm tới, tất cả mọi người đều phải đứng dậy nghênh đón!”
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “ồ”.
Nhưng anh không có ý định đứng lên.
Lúc này, những người tu võ khác cũng đã chú ý tới Diệp Bắc Minh.
“Tên kia, cậu bị gì vậy?”
“Còn không đứng lên nghênh đón cậu Lâm!”
Vèo!
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt nhìn về phía bên này!
Đồng loạt rơi vào trên người Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Chu Chí Cao trắng bệch, cúi thấp đầu, sợ đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy ra!
Những ánh mắt này đương nhiên cũng có cả của Lâm Tiêu.
Hắn ta cười nhạt một tiếng: “Không sao, tất cả mọi người ngồi xuống đi”.
“Vâng, cậu Lâm!”