Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh vung tay một cái.

Mười ba căn kim châm đồng loạt đâm vào trong cơ thể Hàn Lương!

Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!

“Á!”

Hàn Lương phát ra tiếng kêu như giết heo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.

Trước mắt gã là một màu đỏ như máu, xuất hiện âo giác!

Vô số lệ quỷ đánh úp về phía gã!

Đều là những người gã đã từng giết!

Cắn nuốt máu thịt của gã!

“Tha mạng, đừng mà… cầu xin các người…”

Hàn Lương bị dọa phát điên, cầu xin tha thứ: “Cậu Diệp, tôi nói, tòi nói tất cả cho cậu…”

Một giây sau.

Gã phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám sương máu giữa không trung!

Một bóng người đỏ ngầu ngưng tụ thành hình: “Người nào mà to gan như vậy, dám sưu hồn người nhà họ Hàn?”

Thời điểm nhìn thấy bóng người màu đỏ này, Hàn Lương như thể nắm được rơm rạ cứu mạng: “ồng nội, mau cứu cháu…”

“Thằng chó đẻ này muốn giết cháu, cậu ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên!”

“Diệp Phá Thiên?”

Đôi mắt của bóng người kia đọng lại, rơi xuống người Diệp Bắc Minh.

Không hề do dự, ánh sáng đỏ lóe lên, nghiền ép về phía Diệp Bắc Minh!

Một kích này có thể so sánh với một đòn toàn lực của cảnh giới Giới Vương sơ kỳ!

Chân nguyên của Diệp Bắc Minh còn chưa khôi phục, con ngươi anh khẽ co rụt lại, nhanh chỏng lùi ra xa!

Ầm!

Trong nháy mắt, quảng trường Vân Tiêu Tòng nổ tung, toàn bộ gạch lát hóa thành bột phấn.

Người tu võ xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, người dưới cảnh giới Thần Vương bị nổ tung cả cơ thể, ào ào hóa thành từng đám sương máu!

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh rơi tại nơi xa, phun ra một ngụm máu tươi!

Sắc mặt anh trở nên vò cùng trắng bệch!

Lục Tuyết Kỳ la to: “Tiếu sư đệ!”

Lạc Khuynh Thành nôn nóng, giẫm một chân xuống, lao về phía Diệp Bắc Minh.

Lạc Chính Hùng trực tiếp ngăn cản cô ấy lại: “Đừng nên nhúng tay!”

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng: “ồng cho rằng tôi là ông sao? Hay giống như năm đó ông nhét tôi vào trong chiến trường Thái cổ!”

“ông có thế làm ra hành động vứt bỏ người thân, nhưng tôi không làm được!”

“Tiếu sư đệ chính là tất cả của tôi!”

Lạc Chính Hùng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng: “Khuynh Thành, bố…”

“Buông tay!”

Lạc Khuynh Thành nổi giận gầm lên, tránh thoát Lạc chính Hùng, tiến về phía Diệp Bắc Minh.

“Thằng nhóc kia, lão phu muốn giết cậu, cậu chạy trốn được sao?”

Bóng dáng màu đỏ khóa chặt Diệp Bắc Minh, mau chóng đánh úp lại!

Cuốn lên cơn gió lốc kinh khủng màu đỏ, bay vụt qua giữa đám người.

“Á…”

“Mau tránh ra!”

Vô số người tu võ kêu lên đau đớn, như vừa bị ném vào trong cối xay thịt!

Máu thịt và xương xấu bay tứ tung, từng đám sương máu nổ tung!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng mở miệng: “Nhóc, giết Hàn Lương, bóng dáng đỏ này ngưng tụ ra từ máu tươi của gã!”

“Một khi gã chết đi, bóng người sẽ lập tức tán loạn!”

Diệp Bắc Minh muốn vận dụng Ảnh Thuấn, chợt nhận ra chân nguyên không đủ!

Đáng chết!

Cùng lúc đó.

Bóng dáng màu đỏ đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, nó cười đầy dữ tợn: “Thằng con hoang, có thể làm lão phu tự mình tiễn lên đường chết, đời này của cậu sống đáng giá!”

Lão ta duỗi tay, nghiền áp một chưởng xuống!

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không thể tránh né.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một làn gió thơm chợt ập tới!

Chắn trước người Diệp Bắc Minh, tiếng “răng rắc” lớn vang lên.

Một thân thể mềm mại yếu ớt rơi vào trong lòng anh, lực mạnh đến mức đánh bay cả hai người ra ngoài, hung hăng nện xuống đất!

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, Lạc Khuynh Thành đã giúp anh chắn một kích trí mạng này!

Có thể sánh được với một chiêu toàn lực của Giới Vương!

Giờ phút này.

Gân mạch toàn thân Lạc Khuynh Thành đứt đoạn, thân thế gần như sụp đố!

Ngất đi ngay tại chỗ.

“Đại sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh kêu lên bi thảm, đôi mắt như muốn nổ tung: “Vì sao chứ!”

Sự phẫn nộ cực hạn khiến máu trong người Diệp Bắc Minh sôi trào, mi tâm anh chợt xuất hiện một con mắt nhỏ dựng thẳng, trên mặt hiện lên từng mảng ma văn ghê người!

Sau lưng anh, ma khí ngập trời như ngọn lửa đang thiêu đốt!

“Ma tộc, cậu ta là người của Ma tộc?”

Những người tu võ khác thấy cảnh tượng này thì đồng loạt biến sắc!

Rống!

Long Tích sáng lên, bốn con huyết long hiện ra, gào thét trên không trung!

Trái tim Diệp Bắc Minh run rẩy, đôi mắt thì rỉ máu: “Đáng chết! Mày đáng chết!”

Anh duỗi tay túm lấy bóng người màu đỏ.

Thần Ma cửu Biến, Cắn Nuốt!

Ma khí màu đen ngưng tụ thành một con rồng đen, nó mở to mồm máu đánh về phía bóng đỏ!

“Thiên Ma tộc, cậu…”

Đôi mắt bóng người đỏ như máu hiện lên vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt đã bị rồng đen cắn nuốt!

Rồng đen cắn nuốt bóng đỏ xong lại há miệng nuốt luôn Hàn Lương!

“Khuynh Thành!”

Lạc Chính Hùng và vợ xông đến: “Cửu Chuyển Bất Diệt đan đâu? Mau giao ra đây!”

Lục Tuyết Kỳ ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không cầm được mà tuôn rơi: “Đại sư tỷ, hu hu hu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK