Lão tổ Kiếm tông nhìn chằm chằm vào kiếm Thừa Ảnh: “Kiếm linh chủ động bảo vệ chủ, quả nhiên cò đã lấy được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ!”
“Con nhóc kia, đi theo Kiếm tông của ta, chép hết kiếm kỹ ngươi biết ra!”
“Lão phu sẽ tha mạng cho cô!”
Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “õng nằm mơ đi!”
“Thế hả?”
Mặt lão tổ Kiếm tông đầy nghiền ngẫm.
ông ta giơ tay lên đánh vào không khí một trảo, một sức mạnh cường đại tấn còng tới.
Diệp Thanh Lam bay ra ngoài, bàn tay gầy guộc tóm lấy cổ bà!
“Buông dì Lam ra!”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đầy tia máu, vô cùng nóng nảy.
Biểu cảm của lão tổ Kiếm tông đầy lạnh lùng: “Cô không muốn lão đây bóp nát cổ cò ta chứ?”
“Tôi đếm đến ba, cô cân nhắc đi, hoặc là đồng ý với yêu cầu của lão đây!”
“Hoặc là, lão đáy sẽ giết chết một người nhà họ Diệp ngay!”
“Ba!”
“Hai!”
Bàn tay ông ta tăng thêm sức!
Cảm giác hít thở không thông truyền đến!
Mặt Diệp Thanh Lam nháy mắt tím tái.
Hạ Nhược Tuyết vội vàng nói: “Đừng mà! Tôi đồng ý!”
Lúc này, Vương Chỉ Dao đang giới thiệu học viện Giám Sát cho Diệp Bắc Minh.
Mí mắt Diệp Bắc Minh không ngừng nhảy: “Tiếu Tháp, có chuyện gì vạy?”
“Tôi luôn thấy bất an!”
Ngay sau đó.
Phùng Vũ gấp gáp xông vào: “Cậu Diệp, cái đó… Có lẽ…”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh thở chậm lại, anh có dự cảm xấu.
Phùng Vũ hơi ngại ngùng, mặt đỏ bừng: “Cậu Diệp, chúng tồi…”
Diệp Bắc Minh quát lớn: “Nói mau!”
Phùng Vũ run lên, vội vàng giải thích: “Là thế này, tổng viện sắp xếp cho sáu cao thủ cảnh giới Tôn Giả bảo vệ nhà họ Diệp”.
“Nhưng mới vừa rồi, bài vị của năm trong sáu Tôn Giả đã vỡ rồi”.
“Đội trường của họ, Chu Khung, bóp nát ngọc bội truyền âm, đã mất liên lạc!”
“Nhà họ Diệp? Mẹ!”
Diệp Bắc Minh nổi giận gào lên: “Đm! Phùng Vũ!”
“Học viện Giám Sát của các người đã hứa với tôi sẽ bảo vệ tốt cho người nhà tòi là thê’ này à?”
“Nếu bất kỳ người nào của nhà họ Diệp xảy ra chuyện, với mấy người không xong với ông đây đâu!”
Nói xong, anh lao ra ngoài.
Đúng lúc Hoa Còn Luân đi tới, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đỏ mắt, không nhịn được mà hỏi: “Nhóc con, cậu sao thế?”
Phùng Vũ chạy theo sau: “Hoa lão, nhà họ Diệp xảy ra chuyện rồi…”
“Cái gì?”
Nghe Phùng Vũ nói thế, sắc mặt Hoa Côn Luân thay đổi: “Khó trách thằng nhóc kia lại phản ứng như thế. Đi thôi, đến nhà họ Diệp xem sao!”
Khi mấy người Diệp Bắc Minh về đến cửa nhà họ Diệp thì thấy máu tươi đầy đất!
“Chu Khung!”
Phùng Vũ hoảng sợ, nhanh chóng xông lên: “Gân mạch đứt đoạn, không thể sống nổi…”
Diệp Bắc Minh tiện tay ném ra mấy cây kim bạc, nhưng không châm vào người Chu Khung.
Anh nhanh chóng xông vào đại điện nhà họ Diệp!
Mọi người vây quanh, thấy Diệp Bẳc Minh quay về, Diệp Thanh Dương đỏ mắt xông lên: “Cháu ơi! Lam Nhi nó…”
Trái tim Diệp Bắc Minh co rút lại, anh rẽ người xông vào.
Người Diệp Thanh Lam đầy máu, đang nằm trên đất!
Sắc mặt Lãnh Nguyệt và Sát chủ trắng bệch, chân nguyên điên cuồng rót vào người Diệp Thanh Lam!
Nếu không có hai người không ngừng truyền chân khí, Diệp Thanh Lam đã chết rồi!
“Mẹ!”
Diệp Bắc Minh gào lên, chạy tới cạnh Diệp Thanh Lam.
Kim bạc trong tay rơi xuống!
“Đây là ai làm?”
Hoa Côn Luân và Phùng Vũ chạy tới ngoài đại điện nhà họ Diệp thì nghe tiếng gào thét đầy tức giận của Diệp Bắc Minh truyền ra từ bên trong!
Hai người nhanh chóng đi vào đại điện.
Mọi người nhà họ Diệp đều đỏ mắt, nhìn Diệp Thanh Lam nằm dưới đất!
“Chuyện này…”
Đồng tử của Phùng Vũ co lại: “Hoa lão, đây là mẹ của cậu Diệp…”
“Cái gì?”
Hoa Côn Luân biến sắc.
Lần này có chuyện lớn rồi!
Thằng nhóc này có thể đại khai sát giới vì vị hôn thê, mẹ cậu ta bị thương thế này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!
“Khụ khụ…”
Diệp Thanh Lam ho khan, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sắc mặt đã tốt hơn chút, bà ấy yếu ớt gọi: “Minh Nhi…”
“Mẹ!”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Ai làm mẹ bị thương?”
Anh quay đầu căm tức nhìn Phùng Vũ và Hoa Côn Luân: “Các người đã hứa với tôi thế nào? Dựa vào địa vị của học viện Giám Sát, ai dám giết các người?”
Phùng Vũ không nói được câu nào.
Hoa Côn Luân an ủi: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động…”
“Đừng mẹ ông!”
Diệp Bắc Minh tức giận mắng to: “Bà mẹ! Đâu phải là mẹ ông bị thương, đương nhiên ông không nóng!”
“Nếu mẹ ông bị thương, ỏng có thể bảo mình đừng kích động không?”
Khóe miệng Hoa Côn Luân co rút!
Nét mặt cứng lại, không trả lời được!
Thân là trưởng lão của học viện Giám Sát, lại bị mắng không nói được câu nào.