Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nên, sau khi đại sư tỷ biết được thân phận Thánh tộc của mình thì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với chúng ta ư?”

Diệp Bắc Minh vô cùng cô đơn!

Diệp Thanh Lam quát lớn một tiếng: “Minh nhi, con nói cái gì thế!”

“Mẹ?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Diệp Thanh Lam nhăn nhó: “Khuynh Thành lớn lên trên đỉnh Còn Luân, con đã tập võ với con bé suốt năm năm!”

“Tính tình của con bé thế nào, chẳng lẽ con không biết?”

“Con nghĩ Khuynh Thành có vì thân phận của mình mà bỏ mặc người sư đệ như con không?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Đại sư tỷ chắc chắn không phải là người như vậy!

Hơi thở bỗng trở nên dồn dập: “Mẹ, ý của mẹ là?”

Diệp Thanh Lam gật đầu: “Thanh niên Thánh Tộc đó đang nói dối!”

“Là kẻ đó muốn con và Khuynh Thành cắt đứt mọi quan hệ, chứ không phải là Khuynh Thành muốn như thế!”

Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh!

Sự lo lắng trong lòng cũng hóa thành hư không!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó: “Đại sư tỷ là người của Thánh Tộc thì chắc không phải là thiên nữ của đại lục Chân Võ!”

“Chín sư tỷ kia đều là thiên nữ, còn một thiên nữ nữa ở đâu nhỉ?”

Diệp Thanh Lam cười: “Minh nhi, thiên nữ cuối cùng đó là mẹ”.

“Cái gì!”

Diệp Bắc Minh run lên dữ dội, thật sự không dám tin: “Mẹ… Mẹ…”

“Me là thiên nữ ư?”

Hơi thở trở nên dồn dập, gần như là dừng lại!

Mặt Diệp Thanh Lam xuất hiện nụ cười: “Sao? Không giống hả?”

“Năm đó mẹ ở đỉnh Côn Luân, ở đại lục Chân Võ hay thậm chí là thế giới Cao Võ thì vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới!”

“Mẹ cũng từng vào chiến trường Thái Cổ!”

“Thật ra thì mẹ và bố con đã gặp nhau ở chiến trường Thái cổ!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, cơ thể trở nên cứng đờ!

Giọng của anh trở nên run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Thế nên… Nếu muốn cứu đại lục Chân Võ!”

“Mẹ… Cũng phải hiến tế ư?”

Diệp Thanh Lam mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.

“Con không đồng ý!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đau xót, lệ nóng dân trào: “Nếu thật sự phải đế cho mẹ và chín sư tỷ hiến tế, thì con thà để cho đại lục Chân Võ cứ như thế!”

Vẻ mặt Diệp Thanh Lam vô cùng phức tạp: “Minh nhi, chúng ta không thể nghĩ như thế được!”

“Tại sao chứ? ông đây muốn hỏi là tại sao?”

Diệp Bắc Minh điên cuồng rít gào: “Tại sao để cứu lấy đại lục Chân Võ thì cả mẹ và các sư tỷ đều phải hiến tế?”

“Haiz”.

Diệp Thanh Lam thở dài một tiếng: “Minh nhi, con có nhìn thấy tấm bia mộ này không?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn sang.

Bia mộ của tổ tiên Hoa Tộc, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!

Giọng Diệp Thanh Lam lại vang lên: “Từ cái thời khai hoang gieo hạt, Hoa tộc đã sinh tồn như loài dã thú!”

“Tất cả đều chăm chỉ phấn đấu, mãi mãi không chịu thua, tố tiên Hoa Tộc mới rời khỏi núi Côn Luân!”

“Mãi đến hôm nay, bước chán của Hoa Tộc vẫn chưa hề dừng lại!”

“Chủ nhân của những tấm bia này đều là tổ tiên Hoa Tộc, họ đã hiến dâng cho Hoa Tộc cả mạng sống của mình!”

“Họ không sợ hy sinh, không sợ đổ máu!”

“Chỉ mong có thể giành được một chốn yên thân cho đời sau!”

“Hôm nay, đến lượt chúng ta rồi, chúng ta cũng không nên chùn bước!”

Diệp Thanh Lam đi tới vài bước, vỗ vai Diệp Bắc Minh.

“Minh nhi!”

“Thứ chúng ta nên so sánh không phải là được hay mất của một cá nhân, mà chúng ta nên vì cả Hoa Tộc Côn Luân!”

A a a!

Trong phút chốc, tất cả mộ huyệt dưới đất đều sáng lên, phát ra tiếng nức nở.

Hai hàng nước mắt lãn dài trên má Diệp Thanh Lam: “Minh nhi, con có thấy không?”

“Tổ tiên Hoa tộc đang đáp lại chúng ta…”

Không biết qua bao lâu.

Diệp Thanh Lam đã rời khỏi khu mộ.

Diệp Bắc Minh vẩn đứng yên ở đó, hai nắm đấm siết chặt!

“Bố, Nhược Giai và con gái vẫn còn phải chịu khổ bên trong Ma Uyên!”

“Đại lục Chân Võ chưa được cứu chữa, long mạch cũng chưa tìm được!”

“Chín sư tỷ và mẹ lại là người hiến tế!”

Những tiếng rít gào vang lên!

Hai mắt anh đỏ bừng, tròng mắt tràn ngập tơ máu!

Ngửa mặt lên trời rống giận: “Tại sao! Tại sao lại như vậy?”

“Tôi không cam tâm! Không cam tâm!”

Diệp Bắc Minh khàn giọng: “Tháp nhỏ…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng trả lời: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới nhớ tới cái tháp này hả?”

“Khỏi hỏi, có cách khác!”

Tim Diệp Bắc Minh run lên, mặt xuất hiện vẻ kích động: “Cách gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Gia tăng sức mạnh!”

“Khi cậu đủ mạnh, thì gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật!”

“Ai mẹ nó ngăn được cậu?”

“Chỉ cần cậu có đủ sức mạnh? Cứu lấy đại lục chân Võ, hiến tế? Không cần thiết!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đắc ý: “Sử dụng não của cậu đi, ai quy định Hoa tộc phải ở lại đại lục Chân Võ?”

“Giành lấy địa bàn của kẻ thù, cướp đi tài nguyên tu luyện của chúng, chuyển cả đỉnh Còn Luân đến đại lục Cao Võ là xong ngay ấy mà?”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tháp nhỏ, ông đúng là thiên tài mà!”

Ánh mắt chuyến sang đống bia mộ đầy đất: “Tổ tiên, Hoa Tộc cần đổi một lối sống mới rồi!”

Đại lục Trung Thiên, sâu bên trong Thánh Tộc.

Thanh niên mệt mỏi đi vào trong một mảnh sân mang phong cách cổ xưa: “Chị, em về rồi, chuyện đã giải quyết xong hết rồi”.

“Vò Tà, sư đệ của chị có khỏe không?”

Một giọng nói như tiên âm truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK