Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chặn cô ta lại!”

Bà lão quyết đoán hạ lệnh.

Mấy cô gái nhanh chóng tiến lên, ngăn Hạ Nhược Tuyết lại.

Hạ Nhược Tuyết cảnh giác nhìn mấy người: “Các người là ai? Tôi không quen biết các người!”

Một cô gái trong đó khẽ cười: “Cô gái, sư phụ của chúng tỏi rất có hứng với cô!”

“Sư phụ?”

Hạ Nhược Tuyết cau mày.

Bà lão chậm rãi đi đến, ngắm nhìn Hạ Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.

Đột nhiên ra tay, tóm chặt cố tay của Hạ Nhược Tuyết!

“Bà!

Hạ Nhược Tuyết phát hiện không thể phán kháng, sức mạnh của bà lão trực tiếp áp chế chặt cô ấy: “Tiền bối, tôi không quen biết các người, chỉ là tình cờ gặp các người, không thù không oán!”

“Nếu có chỗ nào đắc tội, tôi tạ lỗi với bà!”

Bà lão mím cười: “Cô bé, đừng sợ”.

“Tôi là Diệt Tuyệt Thượng Nhân, Thái thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn!”

Đám người vây quanh xem nghe thấy ba chữ Thần Kiếm Môn’, tất cả đều kinh hãi.

‘Thần Kiếm Môn?

“Bà lão này còn là Thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, trời ơi, lai lịch lớn như vậy ư?”

Rất nhiều võ giả lùi lại mấy bước theo bản năng.

Thần Kiếm Môn là một trong tông môn hàng đầu nhất của Đại Lục Chân Võ!

Chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với gia tộc thượng cổ!

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Tiền bối, tỏi không biết Thần Kiếm Môn gì hết, xin bà cho tôi đi!”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân không quan tâm đến lời của Hạ Nhược Tuyết: “Không biết Thần Kiếm Môn cũng không sao, theo tôi về Thần Kiếm Môn bái sư đi!”

Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc: “Không được!”

Nói xong, cô ấy giằng khỏi tay của bà lão!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân sầm mặt: “Cô từ chối tôi?”

Mấy cô gái lạnh lùng nhìn qua: “Cô đừng không biết tốt xấu!”

“Sư phụ nhìn trúng cô là cái phúc mấy đời của cô, cô còn dám từ chối?”

“Biết điều thì mau chóng quỳ xuống bái sư, theo chúng tôi về Thần Kiếm Môn!”

“Sau này cô sẽ biết, hôm nay mình may mắn đến thế nào!”

Mấy cô gái cất giọng cao cao tại thượng.

“Tôi không muốn đến Thần Kiếm Môn, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm!”

Hạ Nhược Tuyết không ngừng lùi lại.

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cất giọng lạnh như băng: “Đưa đi!”

“Vâng, sư phụ!”

Mấy cô gái tiến lên.

Hạ Nhược Tuyết muốn phản kháng, nhưng trực tiếp bị khống chế.

Ha Nhirgc Tuyét tuyét vong:

“Khóng… dirng!”

“Tién bói, cáu xin bá dirng dirá tói di, tói phái ve Con Luán Hir!”

“Tói phái ve Con Luán Hir!”

“Néu tói khóng ve Con Luán Hir thóng báo cho Bác Minh, Ton Thien se gap nguy hiém!”

“Tién boi, cáu xin bá dáy!”

Diet Tuyét Thu’gng Nhán lanh lüng hir mót tieng: “Hir! Con Luán Hir cái gl, Bác Minh Ton Thien cái gi!”

“Bát dáu tir báy gio, có ngoan ngoan theo tói hoc vó di!”

“Cô có được thế Kiếm Tâm hoàn hảo trời sinh, tu luyện kiếm đạo sẽ tiến bộ cực nhanh!”

“Bắt đầu từ bảy giờ, quỹ đạo cuộc đời cô sẽ thay đổi, sau này người thân bạn bè của cô đều không thế với cao tới cô!”

“Quên hết đám chó đám mèo đó đi!”

“Không… đừng!”

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, phản kháng kịch liệt.

Cô ấy điên cuồng giãy dụa, cắn một cái lên cổ tay của cô gái bắt cô ấy.

‘Đau chết mất!1

Cô gái bị cắn tức giận quát một tiếng: “Đê tiện, cô dám cắn tôi? Muốn chết hả!”

Đang định ra tay.

Diệt Tuyệt Thượng Nhân lạnh lùng quát lên: “Cô dám làm cô ta bị thương, tôi cho cô chết!”

Cô gái bị cắn kinh hãi, vội vàng hạ bàn tay đang giơ lẽn.

“ô!”

Hạ Nhược Tuyết kẻu một tiếng, trực tiếp ngất xỉu, bị đám người đưa đi.

Khi Diệp Bẳc Minh về đến Thanh Huyền Tông, trời đã sáng.

Một vài đệ tử rèn luyện buối sáng nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi, liền nhường ra một lối đi theo bản năng.

Đợi sau khi anh đi qua, mới dám cấn thận nhỏ tiếng bàn tán.

“Hắn chính là Diệp cuồng nhản sao?”

“Diệp cuồng nhân? Ai vậy?”

Có người hỏi.

Các đệ tử khác không nhịn được nhìn qua: “Ngay cả Diệp cuồng nhân mà anh cũng không biết?”

“Diệp cuồng nhân chính là Diệp Bắc Minh, ngày đầu tiên hẳn đến Thanh Huyền Tông đã giết ô Tử Tuấn!”

“Ngay cả sát hạch nhập môn cũng không tham gia, đã được Thái thượng trường lão Lãnh Nguyệt trực tiếp thu nhận làm đệ tử!”

“Hôm qua lại vì tâm trạng không tốt, trực tiếp phế ô Lục và mười mấy đệ tử nội môn, phế bỏ hết võ công của bọn họ!”

“Theo thông tin đáng tin cậy, mấy chục trưởng lẫo muốn xử lý Diệp Bẳc Minh, Lãnh Nguyệt trưởng lão và Sát Thần trưởng lão cùng liên thủ chống lưng cho hắn…”

Tin này vừa được nói ra!

Toàn hiện trường chấn kinh!

Không phải chứ?’

“Hai thái thượng trưởng lão chống lưng cho tẻn nhóc đó?”

“Chẳng trách hắn dám ngông cuồng như vậy!”

Rất nhiều đệ tử hiểu ra.

Có người nhắc nhờ: “Được rồi, sau này chúng ta gặp được Diệp cuồng nhản thì đi đường vòng là được, tuyệt đối đừng chọc vào kẻ này!”

Nghe mọi người bàn luận.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười!

Mình có đáng sợ thế không?

Thực ra, nếu người khác không chọc vào anh, anh vẫn rất tốt bụng!

Thật đấy!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân, chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay lóe lên hào quang.

“Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc.

Đây là nhẫn trữ vật của mẹ đế lại, Diệp Bắc Minh vằn luôn mang theo bên mình!

Sao đột nhiên có phản ứng?

“Cậu nhóc, tôi cảm nhận được khí tức của mẹ cậu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK