Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hắc Long Vương im lặng một lát, giọng nói nặng nề lại vang lên: “Đây là vật mấu chốt để tiến vào chiến trường Thái cổ, tương đương với thòng hành lệnh!”

“Không có Thăng Long lệnh, tuyệt đối không có cách nào tiến vào chiến trường Thái cổ được”.

“Thứ này dường như còn có vài tác dụng khác nữa, nhưng chỉ sau khi con vào bên trong chiến trường Thái cổ thì mới biết được”.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc!

Anh nhất thời phản ứng lại: “Sư phụ, chiến trường Thái cổ vẫn chưa mở ra”.

“Người đưa vật này cho con để làm gì?”

Hắc Long Vương thở dài một hơi: “Đồ nhi, thầy sắp sửa phong ấn Long Đảo”.

“Có thể là vài năm, vài chục năm, cũng có thế là mấy trăm năm, mấy ngàn năm!”

“Cho nên đưa thứ này cho con trước sẽ ổn hơn, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa…”

Anh có thể hiếu được mục đích mà Hắc Long Vương làm như vậy.

Ngày hòm nay đánh một trận, tộc Rồng Đen suýt chút nữa đã bị hủy diệt!

Nếu như Long Đảo còn không được phong ấn, về sau có khả năng sẽ càng thêm nguy hiếm!

Cánh mũi Diệp Bắc Minh chua xót: “Sư phụ…”

Hắc Long Vương vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Bắc Minh một cái: “Thằng nhóc thối, con đang phản ứng cái kiểu gì vậy hả?

“Đừng có buồn, thầy cũng chỉ đi phong ấn Long Đảo thôi mà, không phải là đi chết!”

Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: “Sư phụ người yên tâm, chờ lần sau khi Long Đảo mở ra!”

“Những thế lực đã ra tay với Long Đảo ngày hôm nay, ắt sẽ bị tiêu diệt!”

“Ha ha ha ha!”

Hắc Long Vương cười to, vỗ vào bả vai Diệp Bắc Minh một cái: “Thằng nhóc này thật là, thầy tin tưởng vào năng lực của con đó”.

“Nhưng mà tuyệt đối nhớ kĩ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!”

Diệp Bắc Minh mạnh mẽ gật đầu: “Vâng!”

Nửa giờ sau.

Bốn người Diệp Bắc Minh, Diệp Thanh Lam, Hạ Nhược Tuyết, Kiếm Nò đứng ở bên ngoài Long Đảo.

Hắc Long Vương khởi động lực lượng của Long Châu, vò số phù văn tuôn trào mạnh mẽ, Long Đảo trực tiếp bị phong ấn!

“Bắc Minh, đừng buồn”.

Diệp Thanh Lam tiến lên an ủi.

Hạ Nhược Tuyết nắm lấy bàn tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, còn có bọn em đây mà”.

Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ, con dám cá chín mươi chín phần trăm SƯ phụ là do mẹ và bô’ vì con tìm”.

“Mười vị sư tỷ cũng là do hai người sắp xếp!”

“Nói cho con đại sư tỷ rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao chị ấy lại là người của Thánh Tộc?”

Diệp Thanh Lam trầm mặc.

Thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, thở dài một tiếng!

“Về nhà đi, mẹ sẽ nói cho con mọi chuyện!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh nghiêm trang gật đầu.

Trở lại nhà họ Diệp ở núi Rồng.

“Lam nhi, con không sao chứ?”

“Nhược Tuyết cũng đã trở lại, quá tốt rồi!”

Người nhà họ Diệp hô hào tiến lên, từng quả tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Tuy nhiên.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam có vẻ không ổn cho lắm!

Bầu không khí có chút kỳ quái!

Diệp Thanh Lam cô’ nặn ra vẻ tươi cười: “Ba, con với Thần Nhi đi xuống huyệt mộ dưới lòng đất một chuyến”.

“Trước khi bọn con ra ngoài, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào”.

“Được!”

Diệp Thanh Dương ngưng trọng gật đầu.

Diệp Bắc Minh nhìn Kiếm Nô: “Bắt đầu từ hôm nay, sứ mệnh duy nhất của ông chính là canh giữ nhà họ Diệp”.

“Bất cứ kẻ nào chưa được mời mà lại dám bước chân vào phạm vi nhà họ Diệp ở Long Sơn, giết chết không tha!”

“Vâng! Thưa chủ nhân!”

Kiếm Nò quỳ một chân dưới nền đất.

Diệp Bắc Minh cùng Diệp Thanh Lam chân trước vừa rời đi.

Diệp Thanh Dương đã kéo Hạ Nhược Tuyết sang bên cạnh: “Nhược Tuyết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Mới vừa bước vào mộ địa, Diệp Bẳc Minh đã gấp không chờ nổi mà hỏi: “Mẹ, cuối cùng thì đại sư tỷ là ai?”

Diệp Thanh Lam cười một tiếng: “Không phải con đã biết rồi hay sao?”

“Khuynh Thành là người của Thánh Tộc”.

“Quả nhiên!”

Đôi con ngươi của Diệp Bắc Minh khẽ co rút lại: “Từ biểu hiện của cái người trẻ tuổi thuộc Thánh Tộc đó mà xem, bối cảnh và thế lực của Thánh Tộc chắc chắn là kinh khủng vô cùng!”

“Mẹ có thể để cho người của Thánh Tộc làm đại sưtỷ của con, vì sao Hoa tộc và nhà họ Diệp vẫn cứ bị nhằm vào?”

“Chỉ một câu nói của đại sư tỷ, ai còn dám trêu chọc đến chúng ta?”

Diệp Thanh Lam lắc đầu một cái: “Mẹ cũng chỉ mới biết chuyện này cách đây hai năm thôi, Khuynh Thanh vậy mà lại là người của Thánh Tộc”.

“Trước lúc đó mẹ cũng không biết thân phận thật của Khuynh Thành!”

Diệp Bắc Minh chau mày: “Nghĩa là

gì?”

Diệp Thanh Lam giải thích: “Bởi vì đại sư tỷ của con, được bọn mẹ nhặt về từ trong chiến trường Thái cổ”.

“Bọn mẹ biết lai lịch của Khuynh Thành không đơn giản, nhưng cũng không ngờ con bé lại là người của Thánh Tộc”.

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Sau khi anh xuống núi, cả chín sư tỷ đều đã được gặp qua hết toàn bộ!

Duy chỉ có đại sư tỷ, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng được gặp!

Chẳng lẽ chính là do thân phận của đại sư tỷ hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK