‘Thần chủ tuyệt thế quần què gì đó bảo cậu bái sư cậu bái liền luôn hả!”
Long Đế tức chết mất.
Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Người ta mạnh hơn ông nhiều, hơn nữa trình độ y thuật rất kinh người!”
Long Đế tức đến nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Long Đế Quyết của tôi cũng đâu kém gì!”
Diệp Bẳc Minh không nói nhảm với Long Đế nữa.
Cứu người quan trọng hơn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, từ từ đã!”
“Sao thế?”
“Cậu không muốn cứu bố cô gái này
“Cứu kiểu gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào thi thế của Chu Thiên Hạo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trước tiên cậu mang thi thế của chú ấy về đã rồi tôi sẽ nói cho cậu sau!”
“Cứu vợ chưa cưới của cậu trước đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nhảy thắng vào quầy thuốc của nhà họ Trịnh.
Rồi anh lục lọi tìm kiếm trong đó.
Chẳng mấy chốc đã tìm đủ dược liệu bào chế
Xong việc, anh tiến vào lĩnh vực thời gian ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Rồi anh bắt đầu luyện đan.
Mười lăm phút trước.
Đất tố, Long Đường.
Một tòa cung điện sừng sững nguy nga mang nét xưa cố, hơn một ngàn ông lão đang ngồi trong đạỉ sảnh Long Đường.
Chiếc ghế cao nhất vẫn đang trống
chỗ.
Đại trưởng lão của Long Đường trầm giọng nói: “Đường chủ đã bế quan trăm năm, đến nay vẫn chưa xuất quan!”
“Lúc này, tất cả mọi chuyện trong Long Đường đều do các trường lão quản lý như cũ!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh trả lời.
Sắc mặt đại trưởng lão Long Đường nghiêm nghị: “Tôi nhận được tin tức mới nhất, hai giờ trước, một tên có danh xưng là sát thần Diệp Bắc Minh, tuổi còn trẻ mà đã đánh nát thang Long Môn!”
“Trướng lão Hoàng Phủ Nguyên hy sinh vì nhiệm vụ, ông đã bị tên sát thần Diệp Bắc Minh kia hạ sát!”
Dứt lời, người trong đại điện rộ lên.
‘Cái gì?
II
“Thang Long Môn bị đánh nát rồi sao?”
“Trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên chết trận ư?”
“Điều này sao có thể chứ?”
Mọỉ người không thể tin nối, hít một hơi thật sâu.
Đó chính là thang Long Môn đấy.
Cho dù chính bọn họ cũng không thể đánh nát thang Long Môn được.
Một ông lão khác hỏi: “Tên Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”
“Đúng vậy, đại trường lão, thông tin này có sai sót gì không?”
“Chúng tôi cũng hiếu sơ sơ về tên sát thần Diệp Bẳc Minh kia, cậu ta còn trẻ, ở thế giới bên ngoài thăng tiến khá nhanh nhưng cậu ta không thể nào đánh nát thang Long Môn được!”
“Chắc chắn là có gì đó rồi!”
Có rất nhiều trưởng lão lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Đại trường lão bèn gật đầu đáp: “Đúng thế, một mình Diệp Bắc Minh thì quả thật không thế phá hỏng thang Long Môn”.
“Nhưng thanh kiếm trong tay cậu ta không phải vật tầm thường!”
Đại trưởng lão ấn cơ quan tiếp theo.
Trong đại sảnh tối tăm, ớ giữa xuất hiện một hình chiếu 3D.
Một thanh kiếm xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Cả người nó tối đen.
Một con rồng thần đang bọc lấy thân kiếm.
Trông nó vô cùng sống động.
Tuy nó chỉ là một hình ảnh 3D nhưng ngay khi nhìn thấy thanh kiếm kia thì đã có một luồng áp lực khủng khiếp đầy mạnh mẽ ập tới chỗ bọn họ.
Mọi người bị đè ép đến nghẹt thở.
“Đây là gì?”
Đồng tử bọn họ co rút.
Đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Đó là thanh kiếm Diệp Bắc Minh sử dụng, nó được phục dựng lại dựa trên hình dung của người từ thấy nó!”
“Thanh kiếm này có tên là “Đoạn Long” và Diệp Bắc Minh là chủ sở hữu của nó!”
“Một kiếm chém nát thang Long Môn!”
“Và trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên cũng chết dưới thanh kiếm đó!”
‘Thực lực của cậu ta chắc ở khoảng cảnh giới Võ Tôn gì đó”.
“Bản thân thực lực của cậu ta không mạnh, tất cả đều dựa vào thanh kiếm này cả!”
Đại trưởng lão thốt ra câu cuối cùng: “Chúng tôi nghi ngờ rằng đây là một thanh thần khí!”
Cả đại sảnh yên tĩnh.
Rầm…!
Ngay sau đó.
Vỏ số người hừng hực nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long: “Đoạn Long ư?”
“Thần khí!”
Bọn họ thở hốn hển, hô hấp trở nên dồn dập!
Trong ánh mắt chúng tràn ngập lòng tham.
Bỗng nhiên.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng đó: “Á!”
Tàm sao đó?”
Cả lũ hết hồn, không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn.
Trong mắt chúng hiện lên hình bóng một ông lẵo.
Cơ thể lão già đó bốc cháy hừng hực, chẳng mấy chốc đã biến thành một người lửa.
“Trịnh trưởng lão, ông bị sao thế?”
Đại trưởng lão quát lên: “Mau dập lửa!”
Trước khi chết, Trịnh trưởng lão kêu thảm rằng: “Nhà họ Trịnh… nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện rồi!”
Huyết Mạch Chú Sát!
Nó có thể khiến tẩt cả những người có cùng huyết thống nhìn thấy cảnh tượng những người thân trong tộc khi chết.
Từ đó nguyền rủa người khác!
“Nhà họ Trịnh hả?”
Mọi người nhìn nhau chết lặng.
Đại trưởng lão quát: “Mau phái người đến nhà họ Trịnh xem thử!”
Tâng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lĩnh vực thời gian.
Diệp Bẳc Minh cầm một viẽn đan dược trong tay hỏi: “Đây là Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hả?”
Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hiện ra năm màu.
Đại diện cho lục phủ ngũ tạng.
“Không có lấy một đường đan văn nào luôn hả?”
“Đển cả phẩm chất cũng không rõ luôn?”
“Cũng không có đan y?”
Diệp Bắc Minh hơi do dự.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tên nhóc kia, cấp bậc hay phẩm chất của đan dược là do con người quyết định”.
“Đan dược có phẩm cấp cao nhất thường sẽ vượt qua lẽ thường!”
“Những thứ như đan văn, đan y đều là hư ảo, cái quan trọng nhất của đan dược là dược hiệu!”
“Đừng xoắn xuýt nữa, cứu người trước rồi nói sau!”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Đúng
thế!”
Anh mờ to mắt rồi rời khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chu Nhược Giai còn đang hôn mê.
Anh đút Tiẻn Thiên Tạo Hóa Đan vào miệng cô.
Dược hiệu thuần khiết lan ra khắp cơ thể Chu Nhược Giai.
Mái tóc dài trắng như tuyết của cô nháy mắt đã đen trờ lại.
Lục phủ ngũ tạng vốn đã suy kiệt giờ đã được một luồng lực lượng thần bí chữa trị.
‘Oa! Hu hu hu…”
Chu Nhược Giai mở mắt thì thấy Diệp Bắc Minh, cô bật khóc thành tiếng: “Anh Bắc Minh, bố em chết rồi…”
Diệp Bẳc Minh ôm Chu Nhược Giai, an ủi cô: “Yên tâm đi, anh có cách cứu chú Chu”.
Chu Nhược Giai sững sờ: “Bố em… đầu bố em bị chém văng rồi mà vẫn cứu được ư?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Những ma thú ngoài cấp chín có một thứ gọi là máu sinh mệnh!”
“Chỉ cần thi thể người chết không thối rữa thì vẫn còn có cơ hội sống lại!”
“Anh đã giữ gìn thi thể chú Chu rất tốt rồi, chỉ cần thực lực của Diệp Bắc Minh anh đủ mạnh thì chắc chắn sẽ giết được một con ma thú cấp chín!”
“Đạt được máu sinh mệnh, cứu sống chú Chu!”
Đây là thứ anh vừa mới học được từ chỗ thần chủ tuyệt thế gì đó.
Chu Nhược Giai vô cùng vui vẻ: “Anh Bắc Minh, anh không lừa em chứ?”
Diệp Bắc Minh véo mũi cô: “Cô bé ngốc, anh lừa em khi nào chứ?”
“Thật tốt quá!”