Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ mặc áo đen lắc đầu: “Được rồi, không cần nói nữa”.

“Lão Dạ, làm hộ pháp cho tòi!”

Lão già mặc áo bào đen thở dài bất đắc dĩ.

Quay người đi ra nơi xa!

Lão ta giẫm chân một cái, một biến ma vụ màu đen rít gào phun ra ngoài, vây quanh hai người Diệp Bắc Minh và thiếu nữ mặc áo đen.

Một giây sau.

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ mặc áo đen đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Diệp Bắc Minh.

“Chồng… Chồng à, Tu La tộc chúng ta có hơi đặc biệt…”

“ờm, nếu như anh muốn tinh huyết của em…”

“Nhất định phải thành lập cầu nối…”

“Dù sao, anh sẽ cưới em, chi trả trước một chút cũng không sao cả…”

Công chúa Tu La hiên ngang giờ đỏ ửng cả khuôn mặt, rực rỡ hơn cả hoa đào!

Quần áo trượt xuống!

Ngồi trên người Diệp Bắc Minh.

Chỗ này đã lược bớt mười ngàn chữ.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: “Mẹ, sư tỷ!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc, cậu tỉnh rồi!”

Diệp Bắc Minh cảnh giác liếc nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một sơn cốc.

Tạm thời an toàn!

Thở phào một hơi!

“Hả?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, toàn thân chấn động!

Anh khiếp sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tinh huyết của tòi thế mà khôi phục rồi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhóc cậu đúng là kẻ may mắn, nếu không phải vị công chúa Tu La kia!”

“Bản tháp chỉ có thể phong ấn thần hồn của cậu, chờ cơ hội sống lại!”

“Công chúa Tu La?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của thiếu nữ mặc áo đen.

“Tháp nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Công chúa Tu La chuyển tinh huyết của mình cho cậu, hơn nữa còn dùng một phương pháp vò cùng đặc thù!”

“Đương nhiên, trước khi cô ấy dùng phương pháp này, bản tháp đã cắt đứt kết nối thần niệm”.

Diệp Bắc Minh lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh.

Cách đó không xa, trên lớp tơ lụa trắng xóa như tuyết đang nở rộ một đóa hoa đỏ tươi!

Anh lập tức hiếu!

“Này…”

Chưa kịp nghĩ nhiều, bầu trời chợt vang lên tiếng rồng ngâm!

Gào rống!

Một giây sau.

Một con Tử Long xuất hiện, hóa thành một người đàn ông trung niên rơi xuống trước mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, chúng ta lại gặp mặt!”

Diệp Bắc Minh cực kỳ bất ngờ, bỗng nhận ra hơi thở của người này: “Õng là… Tiền bối Tử Long đi theo bên cạnh bố tôi?”

“Là tôi!”

Tử Long khẽ gật đầu!

Diệp Bắc Minh chợt phản ứng lại: “Tiền bối Tử Long, mau đi cứu mẹ và các sưtỷ của tôi!”

“Nhóc, mẹ cậu rất an toàn, cậu nên lo lắng cho long mạch thì hơn!”, Tử Long lắc đầu.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Long mạch?”

Anh lập tức điều tra không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chỉ thấy hai mươi mấy đầu long mạch kia thoi thóp, lúc nào cũng có thể tiêu tán!

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Có chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Long mạch không thế rời khỏi ký chủ trong thời gian dài”.

“Một khi không có ký chủ, bọn chúng sẽ lập tức tiêu tán, hoàn toàn chôn vùi!”

“Cái gì!”

Diệp Bắc Minh không nghĩtới kết quả này: “Giờ tôi phải làm sao?”

“Nhóc, cậu chỉ có thể tiếp tục dung hợp!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Rống!

Hai mươi mấy đầu long mạch lập tức xông ra.

Cùng lúc đó, Long Tích phóng ra ánh sáng, hút một long mạch vào bên trong Long Tích!

Cái thứ hai!

Cái thứ ba…

Thứ mười!

Thứ hai mươi sáu!

Thẩm Thiên Quân chỉ cướp đoạt được 23 đầu!

Trong cơ thể anh vốn đã có năm đầu long mạch!

Giờ phút này, 28 long mạch dung nhập vào trong thân thế Diệp Bắc Minh!

Rống!

Tiếng rồng ngâm phá vỡ trời xanh!

Trong chốc lát.

Chân nguyên trong người anh không ngừng cuộn trào mãnh liệt và điên cuồng!

Diệp Bắc Minh cảm giác thân thể mình như một ngọn núi lửa sắp phun trào!

Vù!

Một giây sau, hơi thở của Diệp Bắc Minh tăng vọt, tăng lên tới nông nổi khiến cho người ta khiếp sợ!

Cảnh giới Thần Đế trung kỳ!

Cảnh giới Thần Đế hậu kỳ!

Cảnh giới Chí Tòn sơ kỳ!

Cảnh giới Chí Tôn trung kỳ!

Cảnh giới Chí Tòn đỉnh phong!

Tử Long đứng một bên bảo vệ cho Diệp Bắc Minh.

Con ngươi già nua của ông ta chấn động, khuôn mặt vui mừng: “Thằng nhóc này, ông đúng là sinh ra một đứa con trai giỏi giang!”

Vù!

Lúc này, hơi thở Diệp Bắc Minh lại lần nữa tăng lên, đột phá gông xiềng.

Cảnh giới Vực Vương!

“Tân Phàm, dừng tay!”

Diệp Nguyệt Thiền quát khẽ.

Thanh niên kia không có ý thu tay lại, trường thương trong tay phóng ra vò số sấm sét!

Anh ta khóa chặt Diệp Thanh Lam, chuấn bị một kích giết chết bà!

Diệp Nguyệt Thiền bước lên chắn trước người Diệp Thanh Lam.

Tay ngọc nhỏ dài chộp lấy trường thương!

Cả hai đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng.

Tân Phàm dừng lại, không tiếp tục ra tay: “Thiền Nhi, cò có ý gì đáy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK