Chương 1540: Xóa ảnh hưởng của long huyết
Diệp Bãc Minh dùng chút lý trí cuối cùng của mình.
Phụt!
Anh căn đầu lưỡi.
Máu tươi ngập khoang miệng, nháy mắt giúp anh tỉnh táo lại.
Diệp Băc Minh quan sát xung quanh rồi sửng sốt hỏi: “Tiếu Tháp, xảy ra chuyện gì thế?”
Hai người họ tâm linh tương thông.
Giọng tháp Càn Khồn Trấn Ngục vang lẻn: “Nhóc ơi, cậu có thế khòi phục lý trí khỏi sự ảnh hường của long huyết!”
“Xem ra cậu quả thật không muốn làm tốn thương sư tỷ của mình!”
ỏng ta vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại chạy tới.
Cơ thế mềm nhũn nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.
Anh cúi đầu nhìn xuống, đó đúng là Thầm Nại Tuyết.
Lúc này, đôi mắt cô ta mơ màng mê
đâm.
Hô hấp dồn dập.
Gương mặt đò bừng, tử chi ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh.
Cơ thể mềm mại nhẹ run.
Cũng chẳng biết bây giờ ai điều khiến cơ thế ấy.
Diệp Bảc Minh biến sắc: “Nguy rồi, cò ta bị long huyết ảnh hường!”
Sau đó, Diệp Bắc Minh quả quyết lấy ngân châm ra.
Phụt!
Chúng đâm vào cơ thể của Thầm Nại Tuyết nhưng lại chẳng có gì khác biệt.
“Tiếu Tháp, chuyện gì thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Quỷ Mòn Thập Tam Châm của cậu có thế giải kỳ độc trong thiên hạ, nhưng cậu đã quên rằng!”
“Bây giờ trong hang động này đều là long huyết, cho dù cậu giải độc được!”
“Thì long huyết cũng sẽ tiến vào cơ thể cô ta trong nháy mắt, nếu cậu muổn
cứu cô ta thì phải triệt tiêu tất cả mọi sự ảnh hường của long huyết!”
Diệp Bắc Minh bừng tinh: “Ý của ông là dùng máu đầu lưỡi của tôi sao?”
“Nhóc thông minh lắm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách khẳng định.
Diệp Bác Minh sửng sốt, cúi đắu nhìn xuống Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, đẳc tội rồi!”
Nói xong, anh cúi đầu hôn Thấm Nại Tuyết.
Máu đầu lưỡi thòng qua mòi hai người họ chảy vào cơ thế Thấm Nại Tuyết.
“Diệp Bắc Minh, cậu dám!”
Ngay khi nhặn được máu của Diệp Bắc Minh, thần hồn của Băng Phách lập tức khôi phục.
Tuy rằng cò ta mượn cơ thế của Thấm Nại Tuyết nhưng cảm xúc của hai người là khác biệt hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên cò ta được đàn ông hôn.
Thần hồn của Băng Phách không
nhịn được mà phát run: “Nhóc con, cậu buông ra!”
Diệp Bắc Minh bất đăc dĩ cười gượng nói: “Tôi cũng muốn buông cô ra nhưng mà chính cô chạy tới mà!”
“Cậu!”
Băng Phách khóc không ra nước mắt.
Tuy cô ta đang khống chế cơ thể này, nhưng lại không thế nào khống chế được sự ảnh hưởng của long huyết.
Tứ chi òm chặt Diệp Bắc Minh cũng không phải điều cò ta khống chế được.
“Diệp Bắc Minh, cậu chờ đó cho tòi!”
Băng Phách quát khẽ.
Khí tức biến mất.
Đôi mắt Thấm Nại Tuyết khẽ rung động, dần dần khôi phục lại: “ơ… tòi… cậu Diệp, tôi…”
“Có chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh giải thích mọi chuyện một lần rồi bố sung thêm một câu: “Sự ảnh hường của long huyết với cồ còn chưa biến mất, cò còn cãn một phần máu đầu lưỡi của tôi!”
Mặt Thấm Nại Tuyết đỏ bừng.
Sau khi do dự một lát, cò ta nhắm mãt lại.
Mí mắt nhẹ run: “Cậu Diệp, anh bẳt đầu đi…”
Diệp Bẳc Minh cúi xuống, đưa máu của mình vào miệng Thấm Nại Tuyết.
Hai người tách nhau ra ngay.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết vẩn còn hơi run nhưng đã khôi phục phần nào.
Tứ chi mềm nhũn, trượt xuống từ người Diệp Bãc Minh.
Anh kịp phản xạ ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Thầm Nại Tuyết rồi nhẹ nhàng đặt cò ta xuống đất.
“Cảm ơn cậu Diệp…”
Thấm Nại Tuyết cúi đầu cảm ơn bằng giọng lí nhí chỉ kiến mới nghe thấy.
Cô ta đợi cả buổi mà vần không thấy Diệp Bắc Minh trả lời.
Thế là bèn ngấng đầu lên, phát hiện Diệp Bắc Minh đang ờ bên cạnh hai vị sư tỷ của anh.
Đôi mát Thẩm Nại Tuyết thoáng hiện lên sự mất mát.
Lúc này, giọng Diệp Bãc Minh vang lên: “Cô Thẩm, phiền cô gọi tiền bối Băng Phách lên đây!”
“Tòi đã có được Long Tủy rồi nhưng phải làm sao đế cứu người đây?”
“Vâng!”
Thẩm Nại Tuyết không kịp nghĩ nhiều.
Cô ta nhắm mắt liên lạc với thần hồn của Băng Phách.
Một lát sau, cả hai đã liên lạc xong.
Thấm Nại Tuyết khó hiếu nói: “Cậu Diệp, lão tổ bảo rằng không muốn gặp lại anh!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy sư tỷ của tôi làm sao giờ?”
Thẩm Nại Tuyết vội vàng giải thích: “Lão tố đã nói cho tôi cách đế sử dụng Long Tủy như thế nào rồi!”
“Sử dụng thế nào?”
Diệp Bắc Minh vội hỏi.
Thẩm Nại Tuyết đáp: “Đầu tiên là
VI I<u WI ly I nvu UI II I I IU VI ly ww IWI ly IIUJVI
dùng long huyết vẽ một Dần Hồn Trận, cho hai vị sư tỷ của anh biết cơ thể của mình chưa chết!"
"Thứ hai là dùng Long Tủy làm vật dẫn gọi thần hồn của hai vị sư tỷ về!"
"Chỉ cần cơ thế và thần hồn sinh ra mối liên hệ thì cơ thế sẽ giống như đang ngủ, không còn thối rữa nữa!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lay động, nhanh chónq suv nqhĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK