Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ông ta cất giọng hờ hững: “Còn ai khác không phục nữa không?”

“Chí cần một chưởng là hạ gục ngay được một vị cảnh giới Tạo Hóa! Ôi chao!”

Cảm giác nghẹt thở ập tới!

Lúc này, đại điện Chân Võ đã hoàn toàn lặng ngắt nhưtờ!

Đám người của Thiên Đạo tông liếc nhìn ông lão mặc áo gai bằng ánh mẳt kiêng dè nhưng lại hung dữ trừng mắt với Diệp Bắc Minh đứng trên đài võ đạo!

Sau đó, bọn họ phẫn nộ đi ra ngoài.

Ông lão mặc áo gai quay đầu lại, nở nụ cười: “Nhóc con, thực lực của cậu cũng khá đấy!”

Diệp Bắc Minh chắp tay: “Cám ơn tiền bối giải vây cho tôi!”

ông lão mặc áo gai tức giận lắc đầu: “Giải vây gì chứ? Lão phu sợ cậu giết hết bọn chúng đấy thôi!”

Mọi người dưới đài võ đạo đều sững sờ!

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa, sao tôi có thế làm được chuyện ấy chứ”.

ỏng lão mặc áo gai không nói tiếp gì nữa, quay sang nhìn những người tu võ còn lại: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây là kết thúc!”

“Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời mọi người hãy nghỉ ngơi thật thoái mãi .

Ông ta thong thả đi xuống khỏi đài võ đạo rồi biến mất.

Mười lãm phút sau, tiệc tối bắt đầu.

Diệp Bắc Minh leo thẳng một mạch từ vị trí xó xỉnh lên tới hạng mười Thiên Bảng!

Ngoại trừ hạng mười Thiên Bảng ra, chín vị trí còn lại đều bỏ trống.

Trong đại điện, những người tu võ còn lại tụ tập lại một chỗ!

Nâng ly cạn chén, kết giao bạn bè.

Xung quanh Diệp Bắc Minh hoàn toàn vắng vẻ, không ai dám tới gần anh!

“Diệp Càn Khôn hạng mười Thiên Bảng, đúng là tiền đồ rộng mở!”

“Tranh thủ hiện tại không có ai đứng cạnh cậu ta, chúng ta tới làm quen thử xem sao đi”, một người tu võ đề nghị.

Một người khác lập tức cười khấy: “Anh chán sống rồi à?”

“Cậu ta giết chết Thánh tử Thiên Đạo tông mà anh còn dám kết bạn với cậu ta à?”

“Đến khi Thiên Đạo tòng giết cá nhà anh, có khi anh vẫn không biết mình đã làm gì sai cũng nên!”

Người vừa lên tiếng lập tức tái mét mặt!

Tiệc tối đã diễn ra được một tiếng.

Mọi người đã ăn uống gần xong, cơm no rượu say!

Xung quanh Diệp Bắc Minh vẩn không hề có một ai.

Vương Như Yên đứng ở đẳng xa, truyền âm nói với hai vị SƯ tỷ: “Tiếu sư đệ đang đứng ở ngay đằng kia, chúng ta không lại đó sao?”

Chu Lạc Ly lập tức ngăn cản: “Tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của tiểu sư đệ!”

“Nếu giờ chúng ta lại đó thì e là mọi người sẽ lập tức đoán ra thân phận của tiểu sư đệ mất!”

“Giờ vần chưa phải lúc để nhận nhau, trước hết hãy giữ khoảng cách với tiếu sư đệ, làm vậy không phải là đế bảo vệ em ấy!”

“Mà là đế bảo vệ chính chúng ta!”

“Thực lực của chúng ta quá yếu, đừng làm vướng chân tiểu sư đệ!”

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào gật đầu kín đáo, tỏ ý đã hiểu.

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ chính là để bảo vệ những người thân của mình!

Nếu không, anh hoàn toàn chẳng sợ Thiên Đạo tỏng hay Vô Thủy Kiếm Hoàng!

“Anh Diệp, tôi ngồi cùng được không?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Diệp Bắc Minh ngấng đầu lên thấy Tô Tử Lăng tươi cười đứng gần đó: “Tùy cô!”

Vèo! Vèo! Vèo!

Vò số ánh mắt đổ dồn về phía họ, ai nấy đều ngạc nhiên: “Tò Tử Lăng? Cô ta đang làm gì vậy?”

Tô Tử Lăng phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Hương thơm cơ thể của xử nữ phả vào mặt.

Tô Tử Lăng rất hoàn hảo.

Không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.

Ngay cả làn da cũng không có chút tì vết nào!

Quả là báu vật của tạo hóa!

Hai người cách nhau chưa đầy nửa mét, ngay cả lỗ chân lông trên người đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!

“Anh Diệp, tôi mời anh một ly”.

Tô Tứ Lăng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch!

Vương Như Yên khá nóng ruột: “Ả hồ ly tinh này định làm gì vậy?”

chu Lạc Ly truyền âm: “Thập sư muội, chị biết em rất nóng ruột nhưng em đừng lo!”

“Em không lo mà được sao!”

Vương Như Yên thấp thỏm không yên!

Có một sự thật không thế phú nhận là Tô Tử Lăng rất đẹp!

Diệp Bắc Minh không uống rượu: “Mọi người đều đang cố gắng tránh xa tôi, chẳng lẽ cô không sợ Thiên Đạo tông trá thù cô sao?”

Tô Tử Lãng cười, lắc đầu: “Nhà họ Tô không sợ Thiên Đạo tông”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô tìm tôi có việc gì à?”

Tô Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Cấm địa Luân Hồi rất nguy hiểm, tỏi muốn cùng lập một đội với anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh từ chổi: “Tòi không muốn!”

“Ha ha”.

Tô Tử Lăng che miệng cười trộm: “Sao anh Diệp phái vội vàng từ chối như vậy chứ?”

“Nếu anh Diệp từ chối tôi thì tôi sẽ nói ra bí mật của anh”.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “ồ? Tôi có bí mật gì vậy?”

Người phụ nữ xinh đẹp này uốn éo vòng eo, khoác một tay lên vai Diệp Bắc Minh.

Cánh môi đỏ chậm rãi kề sát vào tai Diệp Bẳc Minh thở một hơi!

Cô ta nói nhỏ như muỗi: “Tôi nên gọi anh là Diệp Càn Khôn hay là…”

“Diệp Bắc Minh đây? Hửm?”

“Ôi trời ạ!”

“Cô Tô đang làm gì thế kia?”

“Lẽ nào cô ta lại thích thằng nhóc này?”

Những người tu võ ở đây nhìn thấy động tác của Tò Tử Lăng đều như phát điên!

Người nào người nấy ghen tỵ đỏ mắt!

Mặc Bạch Y nheo hai mắt lại, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng: “Cô chủ động tìm tới tận cửa mà không sợ tôi ăn cô sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK