Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh cũng giơ lên một kiếm.

Kiếm Đoạn Long keng một tiếng, mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cùng chém ra một đường kiếm khí!

Hai đường kiếm khí đụng chạm, nổ vang trong không khí.

Vương Trường Sinh thở dài nói: “Kiếm tốt! Kiếm tot! Kiếm tốt!”

“Chỉ tiếc đã đứt”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Kiếm gãy vẫn có thể giết ông”.

Vương Trường Sinh bật cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh cậu quá ngông cuồng rồi!”

“Vương Trường Sinh tôi 16 tuổi đã thành danh, cách nay đã 84 năm, cậu lấy cái gì để giết tôi?”

Ông ta giẫm một cái, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Kiếm khí tung hoành!

Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khủng khiếp!

Diệp Bẳc Minh cũng không hoảng hốt, anh ung dung chống đỡ.

Tay cầm kiếm Đoạn Long, liền một hơi chém ra chín kiếm!

Mỗi một kiếm vừa vặn phá hỏng kiếm khí của Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào, làm sao cậu có thế phá kiếm pháp Trường Sinh của tôi?”

“Trong thiên hạ, chỉ có Kiếm Hoàng Lý Kiếm Trần ở Thục Trung có thể so tài cao thấp với lão phu. Nhưng dù là Lý Kiếm Trần cũng không thể phá vỡ kiếm pháp Trường Sinh của lão phu được”.

“Sao cậu có thế làm được?”

Diệp Bắc Minh cười không nói.

Soạt! Soạt! Soạt!

Anh không nói nhảm, chủ động chém ra chín kiếm.

Mỗi một kiếm còn đáng sợ hơn kiếm khí của Vương Trường Sinh!

Sắc mặt Vương Trường Sinh trầm xuống, ra tay chống đỡ!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ông ta một hơi phá hỏng kiếm.

Nhưng ba kiếm cuối cùng căn bản không ngăn được!

Ngực, cánh tay, bắp đùi mỗi người trúng một kiếm, máu tươi phun trào!

“Độc Cô Cửu Kiếm!”

“Đây là Độc Cô cửu Kiếm!!!”

Vương Trường Sinh sợ ngây người, ông ta gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Độc Cô Kiếm Thánh là gì với cậu?”

Diệp Bẳc Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết ông nói Độc Cô Kiếm Thánh gì, tôi chỉ biết thầy Tứ Thập Ngũ của tôi, ông ấy tên là Độc Cô Vũ Vân”.

“Kiếm pháp này là ông ấy truyền thụ cho tôi!”

“Mẹ nó!”

Vương Trường Sinh dù đã 100 tuổi, nhưng vẫn không nhịn được mắng một tiếng.

Tên nhãi này giả vờ ngu hay ngu thật?

Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh đấy!

Ông ấy đã biến mất trên thế giới này hơn năm mươi năm.

“Cậu chắc chắn sư phụ cậu chính là Độc Cô Kiếm Thánh?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Nếu như Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh, vậy thì đúng rồi”.

‘Rít!’

Vương Trường Sinh ngược lại hít một hơi khí lạnh, giống như là gặp quỷ

vậy.

Một giây kế tiếp.

Keng!

Vương Trường Sinh vứt kiếm Thái Hòa.

Phốc!

Quỳ sụp tại chỗ, đầu gối quỳ nát trên sàn nhà, dập đầu hét lớn: “Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ!”

Cái gì?

Diệp Bắc Minh bối rối.

Tinh huống gì vậy?

Vương Trường Sinh quỳ?

Muốn mình nhận ông ta là đồ đệ? Không phải chứ!

Đây chính là một Kiếm Hoàng đấy!

Kiểm Hoàng 100 tuổi lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình?

Thật sự nghịch thiên!

Nếu như những nhà giàu có cảng Đảo và quyền quý nước ngoài vừa rồi nhìn thấy, chắc sẽ sợ chết khiếp!!!

Đối phương ngay cả binh khí kiếm Thái Hòa của mình cũng vứt đi, tuyệt đối không phải trò đùa, mà thật sự muốn quỳ xuống bái sư.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “ông cũng 100 tuổi rồi, còn muốn bái tôi làm thấy?”

Nét mặt già nua của Vương Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng kích động: “Sư phụ, cả đời Vương Trường Sinh chỉ sống vì kiếm! Chết vì kiếm!”

“Sáu mươi năm trước, tôi muốn bái Độc Cô Kiếm Thánh làm thầy, nhưng ông ấy lại nói tôi không đủ tư chất”.

“Tiền bối Độc Cô Kiếm Thánh chỉ điếm tôi nửa chiêu, giúp tôi vô cùng được lợi, trở thành Kiếm Hoàng Cảng Đảo!”

“Sư phụ, Độc Cô cửu Kiếm cậu học của Độc Cô Kiếm Thánh chẳc chắn là cho người có thiên phú đỉnh cao!”

“ở giới võ đạo, người thành đạt làm thầy!”

“Tuổi tác không phải vấn đề, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần thành tựu kiếm đạo mạnh hơn tôi, tôi cũng có thể bái sư!”

Vương Trường Sinh nghiêm túc nói.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Không ngờ tên nhãl này lại là một người mê kiếm!”

“Mê kiếm?”

Diệp Bắc Minh nghi vấn.

Tháp Càn Khôn Trấn ngục nói: “Mê kiếm chính là một lòng chỉ muốn luyện kiếm, không khác gì với mê võ”.

Diệp Bắc Minh dường như có suy nghĩ.

“Nhóc con, cậu nhận ông ta cũng không tồi đâu, dẫn theo bên người, tương đương đã có một tay chân đẳng cấp Võ Hoàng rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Quả thật rất

tốt”.

“Vậy còn chờ gì nữa?

Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát.

Anh khẽ nhấc tay: “Được, tôi nhận ông .

“Đa tạ thầy!”

Vương Trường Sinh cực kỳ kích động.

Dập đầu chín cái về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm ầm ầm…

Diệp Bắc Minh nói: “Đứng lên đi”. “Tạ thầy ạ”.

Vương Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta toàn thân máu tươi chảy ròng, bị kiếm khí của anh gây thương tích.

Anh ném qua mấy viên đan dược: “Chỗ đan dược này có thế giúp ông hồi phục vết thương”.

“Đan dược?”

Vương Trường Sinh sững sờ, nhận lấy đan dược Diệp Bắc Minh đưa qua, nhìn một chút.

Không nhịn được kinh hãi!

Sơn trang đúc kiếm cũng có rất nhiều đan dược trị thương, nhưng chất lượng không cao bằng đan dược Diệp Bắc Minh đưa cho ông ta: “Thầy, thuốc này chất lượng cao quá, hay thầy giữ lại dùng đi”.

Diệp Bắc Minh lắc đâu: “Không sao, dùng hết tôi luyện tiếp”.

“Cái gì?”

Vương Trường Sinh khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chính thầy luyện?”

“Thầy… thầy còn biết luyện đan?”

Diệp Bắc Minh khiêm tốn cười: “Biết một chút”.

“Một chút?”

“ừ, đan dược dưới cấp Thiên gần như thành công 100%”.

“Phụt!”

Vương Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.

Hoàn toàn kinh hãi!

“Rít!”

Ông ta hít một hơi khí lạnh.

Cho dù là Đan Hoàng lão Tiêu cũng không dám nói đan dược dưới cấp Thiên 100% thành công được?

Đúng là nghịch thiên!

Diệp Bắc Minh không có giải thích, anh nói rõ mục đích đến sơn trang đúc kiếm: “Hai năm trước, con trai ông Vương Tạng Hải có phải đã lấy được một rương kim loại từ buổi đấu giá Sotheby’s?”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Có chuyện này, đệ tử nhớ rất rõ”.

“Chất liệu rương này rất đặc biệt, căn bản không thể mở ra, cũng không thể cắt đút”.

“Nhà họ Vương tôi muốn nấu chảy nó, luyện thành một thanh thần kiếm”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái rương đâu?”

Vương Trường Sinh ngừng chút: “Cái rương bị chúng tôi vứt xuống hồ địa hỏa rồi, đốt chừng hai năm cũng không có hiện tượng nấu chảy”.

“Hồ địa hỏa?”

Diệp Bắc Minh thầm kêu không ổn. Sẽ không đốt sạch đồ trong rương

chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK