Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1700: Sống chết có số, vận số của kẻ này đã hết
Hiên Viên Hoàng Đế nhìn thấy Diệp Bắc Minh khiếp sợ, mỉm cười: “Nhóc con, như thế nào?”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Trâu bò!”
Chỉ có hai chữ này mới có thể diên tả được tâm trạng của anh bây giờ!
Hiên Viên Hoàng Đế có chút cạn lời: “Nhóc con, mấy thứ này đủ để cho cậu học rồi!”
“Chờ đến khi cậu hoàn toàn lĩnh ngộ, cậu có thể tung hoành khắp cả Huyền Giới!”
“Nếu cậu tiến vào Đế Cảnh, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình ở Huyền Giới, cũng có thể đối đầu với những thế lực lớn!”
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu.
Ngay sau đó.
Anh trực tiếp khoanh chân ngồi xuống!
Bắt đầu lĩnh ngộ Hoàng Đế Nội Kinh!
Giọng nói của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Nhóc con đừng gấp, Hoàng Đế Nội Kỉnh là tâm huyết cả đời của tôi!”
“Nếu như trong vòng trăm năm cậu có thể
lĩnh ngộ được thiên thứ nhất, đã là thiên tài trong thiên tài rồi!”
“Nếu như trong vòng ngàn năm cậu có thể lĩnh ngộ được toàn bộ phần da lông của Hoàng Đế Nội Kỉnh, chính là người số một đứng dưới tôi…”
Trong lúc ông ấy nói chuyện.
Diệp Bắc Minh đã mở mắt ra: “Tôi đã lĩnh ngộ xong thiên thứ nhất rồi!”
“Cậu nói cái gì?”
Hiên Viên Hoàng Đế kinh ngạc, giọng nói chợt trầm xuống: “Nhóc con, cậu đang nói giỡn đó sao?”
“Không hề nói giỡn!”, Diệp Bắc Minh thành thật trả lời.
Hiên Viên Hoàng Đế trầm giọng nói: “Tôi sẽ hỏi cậu mấy vấn đề…”
Ông ấy hỏi liên tiếp bảy tám vấn dề, Diệp Bắc Minh đều đối đáp trôi chảy.
Hiên Viên Hoàng Đế chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi thêm mấy vấn đề nữa!
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh đều trả lời được hết toàn bộ!
“Đậu má!”
Hiên Viên Hoàng Đế không nhịn được nói tục, cực kỳ kích động: “Nhóc con thối, cậu làm như thế nào vậy?”
“Không có khả năng!”
“Lúc này mới qua bao lâu, còn chưa được mười lăm phút nữa!”
“Cậu… vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được thiên thứ nhất của Hoàng Đế Nội Kinh rồi?”
Cho dù là Hiên Viên Hoàng Đế cũng không nhịn được nuốt nước miếng!
Trong lòng ông ấy chỉ có một ý tưởng, không phải tên nhóc này là yêu nghiệt đấy chứ!
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng cười: “Tiền bối, thật sự không khó lắm mà…”
“Đậu má!”
Hiên Viên Hoàng Đế có xúc động muốn hộc máu!
Ông ấy khổ tâm nghiên cứu cả đời, vậy mà lại bị tên nhóc này học được trong nháy mắt!
Sau khi buồn bực một lát, Hiên Viên Hoàng Đế lại kích động hẳn lên: “Tốt lắm nhóc con, tiếp tục!”
“Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu mất bao
lâu để lĩnh ngộ toàn bộ bản Hoàng Đế Nội Kinh, có thể phá được kỷ lục hay không!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Huyền Thiên tông, trong đại điện.
Một lão già đang nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động.
Trong miệng ông ta liên tục tuôn ra những câu chú ngữ xa xưa, sau khỉ nói xong một câu cuối cùng!
Ông ta đột nhiên mở to mắt: “Tôi lấy mệnh huyền thiên làm thức tỉnh người đang ngủ say!”
“Diệp Bắc Minh, hồn trở về!”
Ông ta vừa dứt lời.
Phụt!
Lão già lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng!
“Ông Điền!”
Mọi người xông lên.
Lão già cười khổ một tiếng: “Sống chết có số, vận số của kẻ này đã hết!”
“Thần hồn của cậu ta không ở trong cơ thể, có thể đã tiêu tán rồi!”
“Tôi đã cố gắng hết sức …”
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người trong đại điện dều thay đổi.
Hiên Viên Đại Long lạnh lùng cười: “Kẻ này làm hại Huyền Thiên tông bị thành Thiên Đan cô lập, bây giờ rất nhiều thế lực đều phân rõ giới hạn với Huyền Thiên tông!”
“Cứ chết đi như vậy, còn giữ cho cậu ta được nguyên vẹn đã xem như tiện nghi cho cậu ta rồi!”
Tất cả các trưởng lão còn lại đều trầm mặc không nói gì!
Đôi mắt đẹp của Sở Vị Ương, Sở Sở lập tức đỏ bừng, nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang nằm trên đại điện: “Anh Diệp…”
“Không có khả năng!”
Tòn Thiến điên cuồng xông lên, ngã ngồi ở bên người Diệp Bắc Minh, nắm chặt lấy tay anh!
“Tuyệt đối không có khả năng, anh ấy không có khả năng chết được!”
“Bố ơi…”
Diệp Tâm cũng chạy tới, khóc nức nở: “Mẹ, có phải bố sẽ không về được nữa không!”
Tôn Thiến lắc đầu giống như nổi điên: “Sẽ không… Nhiều nguy hiểm như vậy anh ấy còn chống đỡ được!”
“Sao có thể chết ở chỗ này chú?”
“Haiz”.
Ông Điền thở dài một tiếng.
Nhậm Kiếm Hành đi lên: “ông Điền, thật sự không có biện pháp nào sao?”
Ông Điền lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ bị thương hoặc là trúng cấm thuật gì đó, tôi nhất định sẽ có thể phát hiện ra!”
“Nhưng mà kẻ này chỉ còn lại mỗi thân xác, thần hồn hoàn toàn mai một rồi!”
“Chỉ sợ lúc này cho dù Đại La Thần Tiên có tới cũng không cứu được kẻ này!”
Vẻ mặt Nhậm Kiếm Hành thất hồn lạc phách: “Thần hồn mai một? Tại sao có thể như vậy!”
Thần hồn của Diệp Bắc Minh đang ở huyệt Hỗn Độn, đương nhiên những người này không thể cảm giác được!
Đột nhiên.
“Keng, keng, keng!”
Bên ngoài đại điện truyền đến những tiếng chuông.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bối rối vọt vào: “Các vị trưởng lão, việc lớn không tốt!”
“Bên ngoài có rất nhiều người đang đến, người tới tấp nập!”
“Tất cả bọn họ đều nói giao Diệp Bắc Minh ra, nếu không…”
“Nếu không sẽ san bằng Huyền Thiên tông chúnq ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK