Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1407: Người Luân Hồi
Ông ta trừng dôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: “Chẳng trách ngươi bảo bổn tọa đeo mặt nạ vàng, hóa ra ngươi đã sớm biết dáng vẻ của chúng ta giống hệt nhau!”
“Chết tiệt!”
Một luồng sức mạnh bùng nổ đánh bay Đông Phương Xá Nguyệt ra ngoài!
Máu thịt trên người lẫn lộn, cực kỳ thê thảm!
“Nếu như bổn tọa sớm biết tiểu tử này tồn tại thì ta nhất định sẽ trực tiếp giết chết cậu ta!”
“Ngươi có biết mình đã gây ra bao nhiêu chậm trễ không? Đồ phế vật nhà ngươi! Cho dù có chết một ngàn lần cũng không thể che dấu được lỗi lầm của ngươi!”
“Không được, Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!”
Chủ Luân Hồi hơi nheo mắt lạỉ.
Khoát tay, chín vị sư tỷ của Diệp Bắc Minh xuất hiện!
Chín người nhắm mắt lại, đứng đó như những tượng gỗ đang say ngủ!
Chủ Luân Hồi giơ tay lên, thần hồn của hai vị sư tỷ bị tước ra khỏi cơ thể!
Vừa định chuẩn bị ra tay hủy diệt nó!
Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãỉ: ,rSư phụ, đừng!”
“Nếu xóa bỏ thần hồn của bọn họ thì nói không chừng thân thể Luân Hồi cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
“Cứ như vậy, sau này hiến tế mười thân thề Luân Hồi có thể sẽ ảnh hưởng đến ngài!”
Sắc mặt của chủ Luân Hồi hơi dao động, trực tiếp nhét thần hồn của hai người vào một miếng ngọc bài cổ xưa!
Cắt vỡ ngón tay, nặn ra hai giọt máu tươi, đặt vào giữa hai hàng lông mày của hai vị sư tỷ!
“Lợi dụng thân phận của các ngươi để tiếp cận Diệp Bắc Minh, sau đó giết chết cậu ta!”
Sau nửa giờ, Diệp Bắc Minh dừng bước lại.
Phía trước là một ngọn núi màu đen, tiếng rồng gầm phát ra từ nơi đó!
Sắc mặt Long Khuynh Vũ đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt phập phồng!
Cô ta thở hổn hển: “Diệp đại ca, tôi nóng
quá… Tôi cảm thấy như máu của mình đang sôi trào!1′
Cả người cô ta đổ mồ hôi đầm đìa!
Quần áo đều ướt đẫm, dán chặt vào da!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô sao vậy?”
Long Khuynh Vũ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, từ lúc tiến vào nơi này đã giống như tiến vào lò lửa vậy!”
“Giống như có vật nào đó đang kêu gọi tôi!”
Vừa dứt lời, bên trong ngọn núi đen vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Chờ mấy chục triệu năm, cuối cùng cũng đã đến!”
“Người Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, không nói gì.
Long Khuynh Vũ theo bản năng hỏi: “Hả? Là tôi sao?”
Sau khỉ tiến vào nơi này, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có cô ta cảm thấy rất khó chịu!
Cho nên, trong tiềm thức cô ta nghĩ rằng đang nói về mình!
Giọng nói uy nghiêm lại vang lên: “Không liên quan gì đến cô!”
Giây tiếp theo.
Một bóng người bước ra từ ngọn núi đen!
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, người này có thân hình của con người nhưng trên cổ có một đầu rồng hung dữ!
Một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Tôi đang nói cậu ta, người Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ý của ông là gì?
Tôỉ là người Luân Hồi?1′
“Đúng!”
Người đàn ông đầu rồng gật đầu.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nhanh chóng truyền âm: “Tiểu Tháp, những lời ông ta nói là như thế nào?1′
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tất cả mọi người sau khi chết dều sẽ đầu thai chuyển thế!”
“Trong tình huống bình thường, những việc ở kiếp trước đều không liên quan đến kiếp này!”
“Tất cả mọi dấu vết dều sẽ bị xóa bỏ! Trừ khi mang theo ấn ký của kiếp trước thì mới bị xem như người Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Vậy trên người
tôi có ấn ký của kiếp trước?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Đương nhiên!”
“Sao ông không sớm nói cho tôi biết?”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cậu cũng đâu có hỏi!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu vô tội.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh thốt ra một câu chửi!
Người đàn ông đầu rồng mỉm cười gật đầu: “Xem ra cậu cũng đã biết người Luân Hồi là gì rồi!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “ông là ai?”
Người đàn ông đầu rồng bình tĩnh đáp: “Đứng đầu trong mười hai long mạch con giáp, Tử Long!”
Mặc dù Diệp Bắc Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng đoán được một số chuyện.
Nhưng khi nhận được câu trả lời này, anh vẫn có chút kỉnh ngạc: “Chẳng phải ông đã bị phong ấn rồi sao?”
Tử Long bật cười khinh thường: “Chỉ dựa vào những người kia mà có thể phong ấn được tôi à?”
“Chí là tôi không muốn rời đi thôi, nơi này có món đồ mà tôi cần phải bảo vệ!1′
“Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, tôi cũng có thể yên tâm!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: “Đừng đánh đố nữa, có chuyện muốn nói thì sao không thành thật kể ra đi?”
Tử Long cũng không giải thích nhiều, khẽ mỉm cười: “Đi theo tôi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đi theo phía sau.
Long Khuynh Vũ vội vàng đuổi theo, càng đến gần ngọn núi màu đen, hô hấp của Long Khuynh Vũ càng dồn dập!
Cuối cùng.
Cả người cò ta xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi trên người tuôn ra như nước suối!
“Long cô nương, cô sao vậy?”, Diệp Bắc Minh tiến lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK