Soạt!
Trong mắt đám người nhà họ Diệp đầy tia máu!
Tiệc rượu là đế con người thưởng thức.
Tân Vinh An lại so sánh mọi người như con chó nhà ông ta?
Thật ức hiếp người quá đáng!
Một tướng quân Long Hồn đi ra, vẻ mặt đầy tức giận: ‘Tân Vinh An, ông có ý gì hả?”
“Cho dù nhà họ Diệp lụi bại, thì ông cũng không thế sỉ nhục được!”
Tân Vinh An lạnh lùng nhìn người này: “Tôi nhận ra anh, Lý Kính Phúc phái khong?”
“Nghe nói anh sống rất tốt ờ Long Hồn, lúc khác tôi sẽ nhắc một tiếng với chú của tôi”.
Rồi ông ta cười đầy ý sâu xa: “Chăm sóc anh thật tốt”.
“Ông!”
Vẻ mặt Lý Kính Phúc biến sắc.
Muốn gây khó dễ cho mình ư!
Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng tức giận.
Ha ha ha!”
Tân Vinh An ngửa cổ cười lớn, nhìn vào trong đại sảnh: “Diệp Công, con chó nhà tôi thích ăn đồ tiệc rượu của nhà ông, ông không để bụng, cho nó ăn nhiều chút chứ?”
Phập!
Diệp Cấm Thành ngồi trong hội trường đập bàn đứng lên.
Nổi giận định xông ra nói lý với Tân Vinh An.
Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh, ngồi vị trí trên đầu: “Chú hai, bình tĩnh”.
Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đầy tức giận: “Anh cả, anh muốn em bình tĩnh thế nào?”
“Nhà họ Tân! Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Ông ta cắn chặt răng: “Chắc chắn là ý của lão già Tân Tướng Thần đó!”
“Lão già đó, ba mươi năm trước đã không bằng lòng với anh rồi”.
“Nếu không phải… nếu không phải chuyện đó, nhà họ Diệp chúng ta sao lại như này chứ?”
Diệp Cấm Thành tức giận gầm lên.
Cả nhà họ Diệp tĩnh lặng như cái chết!
Tân Vinh An cười: “ông Cấm Thành, ông làm sao?”
“Việc gì phải gọi lớn tiếng như vậy?’
“Có phải không được khỏe không, có cần tôi mời bác sĩ đến khám cho ông không?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói thản nhiên vang lên: “Nhà họ Diệp có người không được khỏe sao?”
“Vừa hay tôi hiếu chút y thuật, hay là, tôi khám giúp trước?”
Vừa dứt lời.
Tân Vinh An sầm mặt.
“Ai thế hả? Mẹ kiếp, lại không biết…”
Chữ ‘điều’ trong không biết điều còn chưa được nói ra.
cả người Tân Vinh An ngây ngốc, cơ thế cứng đờ, miệng há thật to.
Hoàn toàn không khép lại được!
“Đây là…”
Toàn thể thành viên nhà họ Diệp đều chấn kỉnh nhìn qua.
Vẻ mặt Diệp Như Ca kích động: “Là anh ta!”
Cơn lửa giận trong lòng Diệp Cấm Thành lập tức dập tắt: “Cậu ta… Diệp Bắc… không đúng, Long soái, sao cậu ta lại đến đây?”
“ừm?”
Diệp Lăng Tiêu không nhịn được đứng lên.
Chỉ thấy một mình Diệp Bắc Minh sải bước đi đến: “Chúc Diệp Quân Thần, sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn!”
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Cả giới thượng lưu Long Quốc, bây giờ còn có ai không biết Diệp Bắc Minh?
Long soái máu lạnh!
Sát phạt quyết đoán!
Còn có một vài chi tiết đáng sợ, chí có lãnh đạo cấp cao hàng đầu mới biết.
Vừa khéo Tân Vinh An cũng là một trong số đó.
“Câu… câu… câu… là câu…”
ồng ta mở to đôi mắt, sợ đến chân mềm nhũn, suýt nữa bò dười đất.
“Õng chủ!”
Người giúp việc nhà họ Tân tiến lên dìu đỡ ông ta.
Chó sói của Tân Vinh An vân đang ăn.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện
__% A rn
gì vạy?
Lý Kính Phúc bước ra một bước, đỏ con mắt nói: “Long soái, Tân Vinh An vừa nói, chó của nhà ông ta rất thích ăn đồ tiệc rượu của nhà họ Diệp”.
“Vậy sao?’
Diệp Bắc Minh nhìn Tân Vinh An, cười đầy ý sâu xa: “Nếu đã thích ăn, thì ăn nhiều chút”.
Rồi chỉ vào đồ ăn rơi dưới đất: “ông cùng nó ăn hết đi”.
Tân Vinh An cũng không có chút lòng phản kháng, sợ đến bò dưới đất, bốc đồ dưới đất ăn.
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn Tân Vinh An thêm một cái, sải bước lớn đi ra.
Đi vào hội trường nhà họ Diệp.
Diệp Lăng Tiêu chủ động tiến lên: “Long soái, sao cậu lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh cười: “Quân Thần không cần khách sáo, sự việc năm đó, tôi đẫ điều tra rõ ràng”.
“Cảm ơn nhà họ Diệp đã giúp mẹ
tôi”.
“Cậu biết cả rồi ư?”
Ánh mắt của Diệp Lăng Tiêu hơi kỳ
Diệp Bắc Minh cười nói: “Biết cả rồi”.
“Tôi thấy kinh mạch trong cơ thế Quân Thần bị tốn hại, thực lực giảm sút quá nhiều”.
Tại sao Diệp Lăng Tiêu là Quân Thần?
Bởi vì ông ta từng là võ tôn đỉnh phong!
Sau khi bị thương, thực lực giảm
sút.
Soạt!
Diệp Bắc Minh không giải thích nhiều, giơ tay ném ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thế của Diệp Lăng Tiêu.
“ừm?”
Trong phút chốc, trên người Diệp Lăng Tiêu bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố.
Kinh mạch đã hỏng lại có phản ứng.
Ông ta không dám tin: “Cậu thực sự biết Quỷ Mỏn Thập Tam Châm?”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì, tiếp tục điếm mấy cái lẽn người Diệp Lăng Tiêu.
Dứt khoát nhanh gọn.
Sau đó.
Anh vung bút, viết một đơn thuốc: “Quân Thần uống thuốc theo đơn này một tuần thì có thế hồi phục võ tôn đỉnh phong!”
“Cái gì?”
Cơ thể già nua của Diệp Lăng Tiêu run lên, cả người thôn ra.
Hồi phục võ tôn đỉnh phong?
Ông ta có thể hồi phục võ tôn đỉnh phong?
Đôi mắt già nua của Diệp Lăng Tỉẻu lấp lánh ánh nước.
Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đỉ: “Long Quốc vẩn cần Quân Thần bảo vệ, công trạng của ông mấy năm nay không thể bị người khác xóa sạch”.
Diệp Như Ca run lên: “ông nội, ông… anh ta nói có thật không?”
“Ông thực sự có thế hồi phục ư?”
Khuôn mặt già của Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Hình như là thật, Quỷ Môn Thập Tam Châm, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Thực lực của ông chủ có thể hồi phục rồi!”
“Ông trời ơi!
“Cảm ơn Long soái!”
Thụp!
Rất nhiều người nhà họ Diệp đều quỳ xuống về hướng Diệp Bắc Minh bỏ đi.
Diệp Bắc Minh vừa ra khỏi hội trường, lướt nhìn Tân Vinh An đang bò ăn dưới đất: “Ăn chậm quá, còn chẳng bằng con chó”.
Giơ tay, đập một chưởng xuống!
Phập!
Cơ thể của Tân Vinh An nổ tung hóa thành thịt vụn.
Con chó đó xông lên được một bữa
no.
“A!
Đám người giúp việc nhà họ Tân sợ đến mất cả hồn phách, không ngừng kêu la.
Rất nhanh, sự việc xảy ra ở nhà họ Diệp được truyền đi.
Long soái Diệp Bắc Minh xuất hiện ờ nhà họ Diệp, chúc thọ Diệp Lăng Tiêu.
Long Đô vốn không bình lặng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
“Long soái đã đến nhà họ Diệp, chúc thọ Diệp Công ư?”
“Diệp Bắc Minh có thái độ thế nào? Chẳng phải anh ta có ý thù địch với nhà họ Diệp sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?1
Rất nhiều người nghi hoặc không hiếu.
Liền sau đó.
Thậm chí nhiều tin tức khiến người ta điên cuồng truyền về.
“Kinh mạch của Diệp Quân Thần được Long soái dùng Quỷ Môn Thập Tam Chảm chữa hồi phục rồi”.
“Có lẽ, Diệp Quân Thần có thể hồi phục thực lực võ đạo thời kỳ đỉnh phong”.
Tin tức được truyền ra.
Long Đô chấn động!