Gâu gâu gâu!
Tiếng chó sủa vô cùng nhức tai vang lẻn trong núi Thái Hành tịnh mĩnh.
“Trần Lê Y, cô chạy cái gì hả?”
Một cô gái khoác da báo dắt con chó sói trắng như tuyết cười xấu xa đi đến.
“Đồ hèn hạ, chẳng phải cô rất lợi hại hả? Cô chẳng qua chỉ là con gái nuôi đầu tiên của nhà họ Khương thôi, cô đang hống hách cái gì hả?”
“Đối đầu với tôi thì không nói, lại còn muốn tranh một suất tiến vào Côn Luân Hư của nhà họ Khương, cô thật to gan!”, đôi mắt Khương Ngọc Châu âm lạnh.
Trần Lẻ Y bò lẻn, trẻn khuôn mặt đầy máu tươi.
Trong con mắt mang theo vẻ hoảng sợ: “Cô chủ, tôi… tôi không tranh, là mấy người của Côn Luân Hư chọn trúng tôi”.
Khương Ngọc Châu mặt đầy ghen ghét tức tối: “Chọn trúng cô? Loại vô dụng như cô, ba đời tố tiên đều là nô tài cho nhà họ Khương tôi, cường giả của Côn Luân Hư có thể chọn trúng cô sao?”
“Ỷ vào một khuôn mặt xinh đẹp, dùng một vài thủ đoạn đê tiện hèn hạ phải không”.
“Tôi nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô là nổi giận, mấy người các anh hủy cái mặt của cô ta đi cho tôi!”
Một người đàn ông cười hung dữ: “Cô chủ, nói thế nào Trần Lê Y cũng là một mỹ nữ”.
“Bị hủy dung mạo như vậy, thật đáng tiếc”.
“Hay là cho chúng tôi hầu hạ cô ta trước đi?”
“Cũng coi như là hình phạt cho việc cô ta ngỗ nghịch với cô chủ!”
Ánh mắt của mười mấy gã đàn ông khác nhà họ Khương lập tức đầy tia máu, lộ ra vẻ hung ác.
Trần Lê Y rất đẹp!
Vô cùng xỉnh đẹp!
Cô ta là con gái của một người giúp việc nhà họ Khương, đẹp hơn tất cả con gái nhà họ Khương.
Dáng người đồng hồ cát tỉnh tế.
Làn da trắng như tuyết, thon cao.
Đôi mắt to ngây thơ trong veo khiến người ta vừa gặp đã vô cùng thương xót.
Hiện giờ quần áo của Trần Lê Y rách nát nhiều chỗ, làn da nõn nà càng khiến đám đàn ông này bốc hỏa trong lòng!
Chỉ hận không thế hóa thành con sói trực tiếp lao đến.
Khương Ngọc Châu gật đầu: “Chủ ý hay, giao cho các anh đây”.
“Các anh hầu hạ cô ta tử tế, sau đó tiễn cô ta xuống địa ngục, đi gặp bố mẹ của cô ta”.
Cơ thể của Trần Lê Y run lên: “Khương Ngọc Châu, cô… cô đã giết bố mẹ của tôi?”
Khương Ngọc Châu cười âm hiểm nói: “Ha ha ha, đâu chỉ là giết bố mẹ cô”.
“Tôi còn băm vằm bọn họ cho chó của tôi ăn rồi”.
Trần Lê Y giống như phát điên, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra xông về phía Khương Ngọc Châu.
Phập!
Khương Ngọc Châu giơ chân đạp bay Trần Lê Y.
Phụt!
Trân Lê Y phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa mười mấy mét.
Quần áo vì vậy mà rách thêm mấy
chồ.
Ánh mắt của mười mấy gã đàn ông phát sáng, cười xấu xa đi đến.
Bổng nhiên.
Một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“Ai?
Soạt!
Đám người giơ điện thoại lên lướt về phía trước.
Chỉ thấy giữa vùng tuyết, một người quay lưng lại với đám người nhà họ Khương, cúi đầu nhìn dấu chân dưới mặt đất.
Diệp Bắc Minh đang trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Dấu chân này hình như là của giao long tuyết sơn”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi đã cảm nhận được khí tức của nó, có thế dùng vạn lý truy tông đế truy tìm!”
“Vậy còn chờ gì nữa?”
“Tìm được rồi! ở trong thiên trì trên đỉnh núi”.
Diệp Bắc Minh vui mừng trong lòng.
cửu sư tỷ được cứu rồi!
Trần Lê Y cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện, cô ta tỏ vẻ mặt cầu xin: “Cứu tôi với… cứu tôi với…”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh nhạt, vốn không thèm lo chuyện bao đồng.
Anh trực tiếp đi về hướng thiên trì trên đỉnh núi.
Không ngờ, giọng thản nhiên của Khương Ngọc Châu vang lên: “Nhóc con, vội như thế làm gì?”
“Anh đẵ phát hiện ra việc của chúng tôi, thì anh cùng đế lại cái mạng đi!”
Cạch cạch cạch!
Mười mấy võ giả của nhà họ Khương cũng bao vây đến.
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngấng đầu: “Cô, chắc chắn chứ?”
“A, là anh!”
Nụ cười của Khương Ngọc Châu liền cứng đờ, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
“Cô chủ, hắn là ai?”
Đám võ giả nhà họ Khương thấy rất kỳ lạ.
Chẳng phải chỉ là một tên nhóc bình thường sao?
Có gì đáng sợ chứ!
Khương Ngọc Châu lại sợ đến tê dại da đầu, cơ thể không nhịn được run lên: “Diệp… Diệp Bắc Minh… xin lỗi, tôi… tôi… tôi không cố ý…”
“Diệp Bắc Minh!
“Cô chủ, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Đám võ giả nhà họ Khương sợ đến suýt nổ cả tim.
Sượt sượt sượt!
Tất cả đều sợ hãi lùi lại.
Ba chữ Diệp Bắc Minh sớm đã vang khắp giới võ đạo.
Cho dù là gia tộc cổ võ nghe được, cũng phải sợ run người.
Trần Lê Y cũng kinh ngạc đến mở to đôi mắt, vẻ mặt chấn kinh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Chính là Diệp Bắc Minh mà trên đại hội võ đạo đã từ chối làm đồ đệ của Phong minh chủ, hơn nữa còn một mình giết mười mấy trọng tài”.
Suýt nữa khiến đại hội võ đạo không thể tiếp tục được nữa?”
Diệp Bắc Minh sờ mũi: “Tôi có lợi hại thế không?”
“Có!
Trần Lê Y gật đầu mạnh: “Khụ khụ khụ… phụt!”
Máu tươi phun ra rơi xuống tuyết, lập tức đông lại.
Cô ta lạnh đến da trắng bệch, cơ thể khỏng ngừng run lên.
Quần áo mỏng manh rách nát.
Lúc này, chỉ cần Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn một cái thì có thế no con mắt.
Anh giơ tay, bỗng một bộ quần áo nam xuất hiện, ném cho Trần Lê Y: “Mặc vào, giữ ấm”.
“Cái này, có thể cứu mạng cô”.
Rồi tiện tay ném ra một viên đan dược!
“A?
n
Trần Lê Y ngẩn người.
‘A!
n
Sau đó bên tai vang lê tiếng kêu thảm kinh khủng.
Phụt phụt phụt!
Mười mấy võ giả lập tức nổ tung hóa thành sương máu.
Khương Ngọc Châu thét lẻn một tiếng: “Đừng giết tôi, tôi có thế làm người phụ nữ của anh…”
Khi Trần Lê Y quay đầu thì chỉ thấy cái đầu của Khương Ngọc Chảu bay lên, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và hối hận.