Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”

Chu Hoàng ngượng ngùng hét lên, cô ta bỗng nhiên giậm chân, bụm mặt chạy đi.

Chu Hoàng tìm một nơi không người thay một cái váy khác, lúc này mới rời khỏi Nguyệt Phong.

“Tiểu thư, tên Diệp Bắc Minh kia đâu?”

Lão Võ canh giữ ờ lối vào Nguyệt Phong, nhìn thấy Chu Hoàng đi xuống thì nhanh chóng tiến lên.

Chu Hoàng lắc đầu: “Anh ta khõng đi ra ngoài cùng với tôi”.

Đôi mầt Lão Võ lập tức trở nên lạnh lẽo: “Tẻn Diệp Bắc Minh này thật không biết điều, bảo anh ta đl đến gia tộc Thượng Cổ cứu người mà còn dám không đồng ý?”

‘Tiếu thư, để tôi tự mình ra tay, tôi không tin tên này sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!”

Nói xong, Lão Võ muốn xông vào Nguyệt Phong.

Chu Hoàng ngăn cản Lão Võ: “Lẫo Võ, ông làm gì vậy?”

Giọng nói lạnh như băng của Lão Võ vang lẽn: “Đương nhiên là đi bắt Diệp Bẳc Minh về nhà họ Chu!”

“Không thế!”

“Tiếu thư!”

“Lão Võ, bố tôi từng nói rồi, lần này ông sẽ toàn quyền nghe tôi chỉ huy!”

Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng lạnh đi!

“Nhưng nếu tên này đã không đồng ý ra tay cứu người, vậy thì còn khách sáo với anh ta làm cái gì?”, Lão Võ nóng tính đáp.

Chu Hoàng hỏi lại: “Ai bảo anh ta không đồng ý cứu người?”

Lão Võ sững sờ: “Anh ta đã đồng ý?’

Chu Hoàng gật gật đầu: “Anh ta đã đồng ý, có điều cần bố tôi tự mình đến tìm anh ta!”

“Cái gì?”

Lão Võ sửng sốt, rồi sau đó giận tím mặt: “Tên này lấy mặt mũi ở đâu ra vậy? Thế mà dám bảo chủ nhân tự đến tìm anh ta?”

“Anh ta cũng xứng?”

Lão Võ giận dữ gào lẽn: “Đế tỏi đi bắt anh ta lại!”

Chu Hoàng lạnh như băng nhìn theo bóng lưng Lão Võ: “Lão Võ, nếu ông dám tự tiện hành động, tôi sẽ lập tức nói chuyện này cho bố tôi!”

“ông cũng biết, thản là người hầu của nhà họ Chu, nguyên tắc đầu tiên chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!”

Lão Võ ngây người, sắc mặt cực kỳ khó xử.

Lão Võ nuốt xuống tất cả giận dữ: “Tiếu thư, tên này có gì đặc biệt hơn người?”

“Đáng để tiếu thư dùng thái độ này đối đãi với anh ta? Dù là thiên tài của gia tộc Thượng Cổ, lão nô cũng không thấy người có thái độ như vậy!”

Đôi mẳt Chu Hoàng lập lòe: “Lão Võ, Diệp Bắc Minh khõng giống những người khác!”

“Những thiên tài của gia tộc Thượng Cổ kia làm gì có tư cách so sánh với Diệp Bắc Minh?”

‘Cái gì?”

Lão Võ nghẹn họng, không thể tin vào tai của mình: “Tiếu thư, người thật sự cho rằng như vậy?”

Thanh Huyền Tông, trong đại điện tông môn.

Tất cá Thái Thượng trưởng lão đều ở

đây!

Sằc mặt của mọi người nghiêm trọng vô cùng.

Mã trưởng lão liếc nhìn mọi người: “Mọi người nói xem, chuyện này nẻn làm thế nào?”

“Diệp Bắc Minh giết chết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, hơn triệu đệ tử đã tận mắt thấy, chuyện này không thế giấu đi được!”

“Tôi nghe nói Diệt Tuyệt Thượng Nhân có một người anh trai cực kỳ đáng

sợ!”

Vương trưởng lão ở bên cạnh ngưng trọng: “Mã trưởng lão đang nhẳc đến lão quỷ Hắc Sơn?”

“Chính là người này!”

Mã trưởng lão gật đầu: “Nghe nói lão ta đã đến cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thần Vương có một bước!”

“Trời ạ!’

Mấy Thái Thượng trưởng lão đồng loạt hít sâu.

Cảnh giới Thần Vương!

Từ khi Thanh Huyền Tông thành lập tới nay, tống cộng có không quá ba người cảnh giới Thần Vương!

Nếu lão quỷ Hắc Sơn thật sự có cơ hội bước chân vào cảnh giới Thần Vương, Thanh Huyền Tỏng tuyệt đối không thể trêu chọc người này!

Một thiếu phụ tuổi trung niên tràn ngập lo lắng: “Một khi bị người này biết Diệt Tuyệt Thượng Nhân chết ở Thanh Huyền Tông…”

ô Đạo Sinh hừ lạnh: “Chuyện này thì có gì khó?”

“Là Diệp Bắc Minh giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, chỉ cần chúng ta báo chuyện này cho lão quỷ Hắc Sơn…”

“Dù lão quỷ Hắc Sơn thật sự hung tàn, sau khỉ giết chết Diệp Bắc Minh, chúng ta bồi thường lão ta thêm chút vật liệu thần khí và đạn dược, lão ta không có khả năng thật sự diệt Thanh Huyền Tông!”

Mọi người sững sờ!

Đôi mắt già nua của Vương trưởng lão lập lòe: “Ý ông là, giao Diệp Bắc Minh ra?”

Không được!”

Lãnh Nguyệt đấy cửa đại điện ra bước vào trong.

Đi theo sau còn có Sát Chủ!

Hai người trực tiếp phản đối: “Chúng tôi phản đối giao Diệp Bắc Minh ra!”

ô Đạo Sinh tức giận quát: “Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, hai người các bà rốt cuộc muốn bao che cho Diệp Bắc Minh đến khi nào?”

Lãnh Nguyệt liếc nhìn mọi người: “Chư vị Thái Thượng trưởng lão, Diệp Bắc Minh là đệ tử của Thanh Huyền Tông!”

“Chúng ta thân là Thái Thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tỏng, chẳng lẽ vì đế bảo vệ cho chính mình mà giao đệ tử trong tông môn của mình ra ngoài sao?”

Khuôn mặt của Sát Chủ giận dữ: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, về sau Thanh Huyền Tông còn đứng vững thế nào nữa?”

Ai nấy cũng im lặng!

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nói không

Một lát sau.

Giọng của Vương trưởng lão vang lên: “Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, các bà đúng là đứng nói chuyện không đau lưng!”

Thiếu phụ trung niên cũng hừ lạnh: “Làm gì có ai không biết lai lịch tên Diệp Bắc Minh kia? Đây là con trai của Diệp Thanh Lam đi?”

“Đã nhiều năm như vậy, mọi người mắt nhắm mắt mở còn chưa tính!”

“Diệp Thanh Lam hại Thanh Huyền Tông chưa đủ thảm sao? Chúng ta không giết Diệp Bắc Minh, còn đế anh ta gia nhập Thanh Huyền Tông tu võ đã đủ khách khí rồi!”

“Bây giờ, Diệp Bắc Minh lại gây ra phiền toái lớn như vậy cho Thanh Huyền Tông, anh ta nên dùng mạng sống để trả lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK