Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm hồn trá lời: “Chủ nhân, tôi không thế thức tỉnh trong thời gian dài”.

“Lần này tính lại vì đế nói cho anh một chuyện cực kỳ quan trọng!”

“Mặc dù chú Tháp ngủ say, nhưng chi cần hấp thu đủ sức mạnh, sẽ có thế tỉnh lại…”

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Có thật không?”

Kiếm hồn đáp: “Thật, bất luận là huyết khí của người tu võ, hay là nguyên thạch, Thần khí…”

Chưa kịp nói hết lời, âm thanh chợt im bặt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, nhìn thoáng qua huyết khí ngập trời bên trong Thanh Vân Môn!

Hét dài một tiếng!

Vèo!

Huyết khí của cả triệu người lập tức chui vào bên trong cơ thế Diệp Bẳc Minh, tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn yên lặng chợt nhẹ nhàng run rẩy.

Diệp Bắc Minh kích động: “Tiếu Tháp!”

Không có bất kỳ phán hồi nào.

Nhưng cũng cho Diệp Bắc Minh sự ủng hộ cực lớn!

Anh hít sâu một hơi: “Tiếu Tháp, tôi nhất định sẽ làm cho ông tỉnh lại!”

Làm xong tất cả mọi chuyện, bố mẹ anh và mọi người đi tới.

“Minh Nhi, sau đó con định làm gì?”

Con trai trưởng thành, đã thành người đáng tin cậy của bố mẹ.

Diệp Bầc Minh khẽ suy ngầm: “Đi Tu La tộc trước đã”.

Bọn họ vừa mới rời đi, mấy lão già Thiên Đạo tông xuất hiện trên không trung Thanh Vân Môn.

Trước đây không lâu, tấm bài linh hồn của người đàn ông mặc áo bào tím và lão già mặc đạo bào nổ tung!

Sau khi Thiên Đạo tông biết được tin tức, lập tức phái người đuổi tới Thanh Vân Môn.

“Này…”

“Hít hà!”

Mấy lão già nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết tại Thanh Vân Môn, tất cá đều hít ngược một hơi khí lạnh!

Bên dưới, máu chây thành sông!

Toàn bộ Thiên Đạo tông không còn một người sống!

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, một tiếng vang long trời lở đất truyền đến.

Ánh mắt mấy lão già đọng lại, nhìn về chồ sâu trong Thanh Vân Môn: “Đi, đi xem một chút!”

Lúc bọn họ chạy tới hiện trường, một kết giới mở ra, một cô gái mím cười bước ra khỏi đó!

Một tháng bế quan, cô ta cuối cùng cũng thăng cấp!

Một giây sau, cô gái đó cám thấy không thích hợp!

Thân là Thánh nữ của Thanh Vân Môn, cô ta kết thúc bế quan mà chẳng có ai nghênh đón?

Thần niệm của cô ta thăm dò ra ngoài, toàn bộ Thanh Vân Môn nào còn có một người sống?

Máu chảy thành sông, biến thành địa ngục nhân gian!

Thanh Vân Môn cứ vậy mà bị tàn sát hết!

Bịch!

Cô ta quỳ xuống đất, chảy ra hai hàng huyết lệ: “A! Là ai đã giết cá Thanh Vân Môn?”

Cô ta như phát điên, phun ra một ngụm máu tươi: “Liệt tố liệt tông, Mộ Dung Tinh nguyện ý dùng ngàn năm tuổi thọ nghịch chuyến thời gian!”

“Xin hãy tái hiện lại tất cá!”

Dứt lời, cơ thế Mộ Dung Tình run rẩy kịch liệt, trên người bay ra một đám sương máu!

Sương máu ngưng tụ, hình ánh hiện lên!

“Tử Huýên, là các người!”

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh điên cuồng co rụt lại, chảy ra huyết lệ: “Ha ha ha ha, Tử Huyền, cô thật là ác độc!”

“Tôi xem cô như bạn thân, thế mà cô lại dẫn người đến diệt toàn bộ Thanh Vân Tông của tôi?”

“Tốt, tốt, tốt lâm!”

“Mộ Dung Tình tôi thề, thù này không báo!”

“Tôi sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh chết, vĩnh viên không được siêu sinh!”

Chỗ sâu trong hoàng cung Tu La tộc.

Cuối cùng Tôn Thiến cũng tỉnh lại, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ta lập tức nhào vào trong ngực anh.

Gào khóc!

Mọi người liếc nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài.

Một tiếng sau, Diệp Bắc Minh an ủi xong Tôn Thiến, bước ra khỏi phòng.

Dạ Huyền ngồi trong hoa viên, vẫy vẫy tay với Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi!”

“Bố”.

Diệp Bắc Minh lên tiếng gọi, đi qua ngồi xuống đó.

Dạ Huyền hài lòng nhìn Diệp Bắc Minh, vỗ vai anh: “Thằng nhóc thôi, bố mày nằm mơ cũng không tưởng được, con lại có thế trưởng thành đến tận đây!”

“Xem ra 99 vị Thái cổ đại năng bố tìm cho con không hề lãng phí!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh khá mất mát: “Các sư phụ đều đã ngã xuống!”

Dạ Huyền thở dài: “Mẹ con đã nói cho bố hết fôi, con có thế có được thực lực như ngày hôm nay đã vượt qua các sư phụ của con”.

Biểu câm trên mặt Dạ Huyền đông lại!

Yên lặng!

Một lát sau, Dạ Huyền nhìn chằm châm Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc thối, con biết được vùng đất Luân Hồi từ chỗ nào?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Trước đó Ly Nguyệt từng nói cho con biết”.

“Sau khi con người chết, linh hồn sẽ tiến vào vùng đất Luân Hồi!”

“Thần hồn của các sư phụ con không hề tiêu tán, đang ở ngay trong thế giới bỏ túi của con!”

“Cho nên, làm sống lại bọn họ có lẽ sẽ còn đơn gián hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK