Hai ngón tay Kiếm Chủ Bất Diệt khép lại, chỉ tay lên trời cao: “Tưởng tượng bản thân mình là một thanh kiếm! Mặt đất dưới chân cũng là một thanh kiếm!”
“Cây cối hoa cỏ cũng là kiếm, từng hạt cát, từng gốc cây ngọn cỏ…”
“Vạn vật trên thế gian này, mỗi một cơn gió, mỗi một giọt mưa đều là kiếm!”
Hò hấp Diệp Bắc Minh dồn dập: “Tưởng tượng mình là một thanh kiếm…”
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng từng câu Kiếm Chủ Bất Diệt nói ra.
“Chém!”
Kiếm Chủ Bất Diệt quát khẽ.
Diệp Bắc Minh cũng thốt ra một chữ ngay sau: “Chém!”
Ngón tay của cả hai gần như hạ xuống cùng lúc.
Vút! Vút!
Hai luồng kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện chém xuống.
Chỉ tay thành kiếm đã thành!
Tất cả mọi người lặng thinh.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Trên quảng trường Kiếm Tông chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập, tròng mắt mọi người như sắp nứt ra tới nơi.
Hoa Còn Luân sững sờ: “Không thể nào!”
Sắc mặt Vương Bình An cực kỳ sung sướng: “Nhóc con được lắm, vừa học vừa hành, nháy mắt đã học xong chiêu chỉ tay thành kiếm rồi!”
“Sư phụ, chỉ tay thành kiếm khó lắm à?”
Vương chỉ Dao không phải là người luyện kiếm nên không hiếu.
Vương Bình An gật đầu đáp lời: “Cả thế giới Cao Võ có mười mấy đại lục, người theo đuổi kiếm đạo nhiều vô số!”
“Nhưng có thể chỉ tay thành kiếm lại không quá mười!”
“Giờ Diệp Bắc Minh đã là một trong sô’ đó!”
“Cái gì?”
Đại não Vương Chỉ Dao trống rỗng.
Thiên phú tu võ như vậy quá nghịch thiên rồi.
Ánh mắt Đế Giang trầm xuống, nhìn vào Đê’ Khuyết nói: “Cửu đệ à, chẳng phải ông bảo thằng nhóc này không xứng để Đê’ tộc cúi đầu nương nhờ ừ?”
“Ông giải thích cho tôi một chút tại sao chỉ trong nháy mắt cậu ta đã học xong chỉ tay thành kiếm rồi?”
“À thì… tôi…”, Đế Khuyết há hốc miệng, á khẩu không trả lời được.
Đệ tử của Kiếm Tông chết lặng đứng nhìn, suýt nữa đã bị dọa chết rồi.
“Không thể nào, tuyệt đối không thế nào!”
Lão tổ Kiếm Thần gào thét như nổi điên, tròng mắt đỏ bừng, chi chít tơ máu: “Chắc chắn là trước kia tên oắt con này đã học nó rồi, chắc chắn không có chuyện cậu ta học chỉ tay thành kiếm trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy được!”
“Giả! Việc này chắc chắn là giả!”
Diệp Bắc Minh nhìn lão tổ Kiếm Thần bằng ánh mắt đầy thương hại: “ở trước thiên phú siêu đẳng, sự cố gắng bé nhỏ của ông chẳng đáng vào đâu cả!”
“Cậu…”
Lão tổ Kiếm Thần chết lặng.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh khiến lòng ông ta sinh ra một cảm giác thất bại cực kỳ mãnh liệt.
“Mình thua ư? Lão tổ Kiếm Thần như mình lại thua ư?”
“Thua trước một người trẻ tuổi như vậy ư?”
Ngay sau đó.
Lão tổ Kiếm Thần từ từ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Bất Diệt.
Ồng ta cúi đầu chín mươi độ nói: “Xin người nhận tòi làm đồ đệ, tôi muốn đi theo người học kiếm thuật!”
“Ông muốn học à?”
Kiếm Chủ Bất Diệt như đã đoán được điều này từ sớm.
Lão tổ Kiếm Thần mặc kệ ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, mắt đỏ bừng, gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi muốn học!”
Kiếm Chủ Bất Diệt nở một nụ cười lạnh nhạt: “õng không xứng!”
“Cái gì?”
Lão tổ Kiếm Thần ngẩng đầu lên.
Gương mặt già nua đỏ ửng, xấu hố xen lẫn sự phẫn nộ.
Kiếm Chủ Bất Diệt chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Từ nay trở đi, ông sẽ là kiếm nô của đồ đệ tôi, từ giờ sẽ lên làm việc cho đồ đệ tòi là chính!”
“Ông cứ đi theo đồ đệ tôi học sự tinh túy của kiếm đạo đi!”
“Cậu ta ư? Không thể nào!”
Lão tố Kiếm Thần lắc đầu không phục.
Kiếm Chủ Bất Diệt chân thành khuyên: “Thành tựu tương lai của đồ đệ tôi thậm chí sẽ gấp trăm gấp ngàn lần của tôi!”
“Thậm chí cả chục nghìn lần cũng không ngoa!”
“Hôm nay sẽ là cơ hội duy nhất để ông thay đổi vận mệnh, ông tự cân nhắc đi!”
Lão tổ Kiếm Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, ngơ ngác.
Lòng thầm kinh hãi: “Lai lịch của cậu ta là gì chứ? Đây chính là Kiếm Chủ Bất Diệt đó!”
“Là sự tồn tại đáng sợ từ hàng triệu năm trước, dựa vào đâu lại coi trọng cậu ta chứ?”
“Lẽ nào… tên này chính là…”
Ông ta cân đo đong đếm một hồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng chục nghìn người.
Lão tổ Kiếm Thần bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh rồi quỳ xuống: “Kiếm nô xin tham kiến chủ nhân!”
“Ôi mẹ ơi!”
Vương Bình An sợ hết hồn suýt nữa nhảy dựng lên.
Ánh mắt Hoa Còn Luân kinh hãi, hôm nay đã có quá nhiều chuyện khiến õng ta khiếp sợ rồi.
Đế Giang và Đế Khuyết đều không tin vào mắt mình.
Lão tổ mạnh nhất Kiếm Tòng lại quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh ư?
“Lão tổ!”
Hàng chục nghìn người của Kiếm Tông bi thương kêu lên.
“Sư phụ!”
Kiếm Tông Lục Tử không dám tin vào mắt mình.
“Câm mồm!”
Lão tổ Kiếm Thần quát to: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là sư phụ của các người nữa”.
“Cũng không còn là lão tổ của Kiếm Tông nữa mà chỉ là một tên kiếm nô dưới trước cậu Diệp mà thôi!”
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Một vị cường giả cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong lại trở thành kiếm nô của mình rồi sao?
“Sư phụ, chuyện này…”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Kiếm Chủ Bất Diệt.
Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nói: “Đồ đệ, đi theo ta, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với con!”
“Sư phụ, chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Là chuyện về sư tỷ con!”