Xung quanh vang lên tiếng cười!
Ngay cả hai vị cảnh giới Đế Tôn trông cửa cũng không thể ngừng lắc đầu cười.
“Sao vậy?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lê Mộng Ly hơi xấu hổ, do cô ta suy nghĩ không chu toàn nên mới khiến Diệp Bắc Minh bị người khác chế gỉêu.
Cô ta áy náy giải thích: “Cậu Diệp, trách tôi tôi không nói rõ ràng với anh!”
“Đây… Chẳng qua là một cách không thể thực hiện được!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Lê Mộng Ly lúng túng đáp: “Thang Trời này vô cùng kinh khủng, mỗi lần lên một bước Thang Trời, nó sẽ chồng lên áp lực gấp đôi!”
“Đỉnh cao nhất của 9999 bậc thang trời sẽ khiến người ta phải chịu đựng áp lực gấp gần mười ngàn lần!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Quả nhiên giống vớỉ Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng cổ!
Một thanh niên cười nói: “Tên kia, cậu nên
từ bỏ đi!1′
“Từ khỉ học viện Viễn cổ thành lập đến nay, chưa từng có người nào có thể đi qua 9999 bậc Thang Trời!”
Hắn ta chỉ vào chỗ cao nhất của Thang Trời: “Nhìn thấy Thiên Môn kia không?”
“Từ xưa đến nay chưa mở ra bao giờ!”
“Cậu cho rằng cậu là aỉ mà muốn bước lên Thang Trời? Cười chết người!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thì tính sao? Hôm nay Thiên Môn chắc chắn sẽ mở ra vì Diệp Bắc Minh tôi!”
“Hahahaha!”
“Hôm nay xem như tôi gặp được cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!”
“Mẹ nó thật tuyệt đỉnh!”
“Lê sư tỷ loại đỉnh cao này chị nhặt từ chỗ nào về vậy?”
Lại là một trận cười vang.
Càng ngày càng nhiều người nghe nói có người muốn leo Thang Trời nên sôi nổi chạy ra hóng hớt.
“Cảnh giới Chúa Tể?”
“Mẹ nó! Thứ gì vậy!”
“Cố ý hấp dẫn ánh mắt của người khác à?”
Có người quay đầu đi luôn, cảm giác rất lãng phí thời gian của mình.
Diệp Bắc Minh lại bước ra một bước, đỉ đến phía dưới Thang Trời!
Tạch! Tạch!
Mấy ngàn ánh mắt nhao nhao rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.
Hai hộ pháp cảnh giới Đế Tôn cũng sải bước lên trước.
Đứng ở trước người Diệp Bắc Minh: “Người trẻ tuổi, cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Học viện Viễn cổ quả thật có quy định, bất kỳ ai cũng có tư cách bước lên Thang Trời!”
“Nhưng một khỉ bước lên Thang Trời, cậu sẽ không thể quay đầu!”
“Hoặc là leo lên đỉnh, hoặc là chết!”
Một vị cảnh giới Đế Tôn khác lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, Hồ Đức tôi nhắc nhở cậu một câu: Quay đầu là bờ”.
“Nếu cậu bước lên Thang Trời sẽ chỉ trở thành trò hề, ngay cả mười bước đầu tiên cậu cũng không thể đi qua”.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên đỉnh Thang Trời: “Chết thì có làm sao?”
Anh bước ra một bước, bầu không khí như cứng lại!
Lê Mộng Ly hô lên kinh ngạc: “Cậu Diệp, đừng mà…”
Cạch!
Tiếng trầm đụng vang lên, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thang trời đầu tiên!
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
99 phù điêu Chân Long trên Thiên Môn đồng loạt sống lại!
Toàn bộ Thang Trời phóng ra mười ngàn tỉa ánh sáng!
“Đụ mẹ!”
“Thằng này thật sự bước lên Thang Trời?”
“Vì một người phụ nữ mà không muốn sống nữa?”
Đám người vốn đang chế giễu Diệp Bắc Minh kia sôi nổi nghiêm mặt!
Bọn họ nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh, cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào!
“Cậu Diệp, anh…1′, con ngươi Lê Mộng Ly đỏ lên.
Cô ta vô cùng tự trách, cho rằng mình hại chết Diệp Bắc Minh!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: “Nhóc, có phiền phức!”
■’Sao vậy?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh cảm giác nặng nề.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đáp: “Nhìn thấy 99 phù điêu hình Chân Long kia không? Bọn họ có liên hệ với Thần Giới!”
“Bản tháp không thể giúp đỡ câu leo lên những bậc thang này, một khi bản tháp sử dụng sức mạnh…”
“E rằng lập tức sẽ bị bọn họ biết được!”
“Nhóc, bây giờ chỉ đành dựa vào bản thân cậu!”
Nghe được lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.
Anh hít sâu một hơi: “Dù không có Tiểu Tháp giúp đỡ, tôi cũng muốn leo lên Thang Trời!”
Đầu gốỉ uốn lượn, hai chân anh đột nhiên
dùng sức!
Giẫm chân một cáb anh lập tức nhảy qua sáu bậc thang.
Sau khỉ lặp lại vài chục lần, gần như là trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thứ 100 của Thang Trời!
“Đụ mẹ!1′
“Tình huống gì thế này?”
“Nhanh như vậy?”
Mọi người choáng váng!
“Hả?”
Con ngươi của hai vị cảnh giới Đế Tôn co rụt lại, hai mặt nhìn nhau: “Sao có thể!”
“Tôi đi bấm báo viện trưởng!”
Hồ Đức nhanh chóng quay người chạy đi.
Lê Mộng Ly trợn to mắt, không dám tin nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, anh…”
Học viện Viên cổ, bên trong đại điện nghị sự
Mấy vị viện trưởng đang họp.