Chương 1706: Miệng thì chê nhưng thân thể rất thành thật
Một cô gái xuất hiện trước mặt anh, sử dụng tất cả sức lực ngăn cản một kích này!
Phụt!
Người này phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh đầy trách cứ: “Quá nhiều người, không cần thiết phải chiến đấu đến chết!”
“Đi theo tôi!”
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh cũng khẽ sửng sốt: “Không phải cô vần luôn hy vọng tôi chết sao?”
Cô gái cắn chặt hai hàm răng tráng ngà: “Đừng nói nhảm nữa!”
Nói xong, cô ta tiến lên ôm lấy eo Diệp Bắc Minh.
Rồi bước vọt đến trước người Tôn Thiến, Diệp Tâm, sở Vị Ương, Sở Sở!
Tay ngọc thon dài vung lên, trong nháy mắt cuốn lấy bốn người, mở ra một con đường khóng gian.
Ném đám người Diệp Bắc Minh vào trong đó!
“Đứng lại cho tôi!”
Đôi mắt Bách Lý Tranh Vanh như
muốn nứt ra, gào thét!
Ầm ầm!
Tất cả sức mạnh tấn công về phía con đường không gian, hung hăng nện xuống người cô gái kia!
Phụt phụt phụt!
Cô ta liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, bước chân vào trong con đường không gian, rồi biến mất!
“A! A! A!”
Bách Lý Tranh Vanh phần nộ nhảy dựng lên, thân thể không ngừng run rẩy vì giận dữ: “Tìm! Tìm cho tôi!”
“Dù có chống lại toàn bộ Huyền Giới cũng phải tìm cho bằng được thằng phế vật này!”
Trên không trung một sơn cốc cách Huyền Thiên Tông rất xa xôi.
Bầu trời đột nhiên bị xé ra một vết rách, đám người Diệp Bắc Minh rơi từ trên đó xuống.
Sau khi đứng vững lại, anh lập tức lao tới trước người Tôn Thiến: “Em sao rồi?”
Tôn Thiến nhợt nhạt cười một tiếng: “Vẩn chưa chết…”
Anh Diệp, hu hu… Cầu xin anh mau
cứu chị Vị ương đi!”, tiếng khóc của Sở Sở vang lên.
Diệp Bác Minh đi đến trước mặt hai người.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Vị ương giờ trở nên trắng bệch, toàn thân không còn chút máu.
Cô ta chật vật nở một nụ cười: “Anh Diệp, đều là lỗi của tôi, là tôi làm hại Tâm Nhi suýt chút nữa bị sư phụ luyện thành đan!”
“Tất cả những gì cô làm, tôi đều thấy hết!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô đã nỗ lực hết sức!”
Thân thể sở Vị ương run lên: “Anh không trách tôi?”
Diệp Bấc Minh lắc đầu: “Khồng trách cô!”
Nghe được ba chữ này, đôi mắt Sở Vị ương chua xót, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào.
Lập tức gào khóc!
Sự tủi thân và chua xót trong lòng cô ta bộc phát ra ngoài.
Diệp Bác Minh ra tay, mấy cây ngân châm rơi xuống.
Anh lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Sở Vị Ương ăn vào: “Đừng nên quá xúc động, vết thương của cô còn có thế bình phục!”
“Chỉ là vấn đề về thời gian! Tôi cam đoan sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến con đường võ đạo của cô!”
Sở Vị Ương gật đầu lia lịa.
Bô’ trí ổn thỏa cho Sở VỊ Ương xong, Diệp Bắc Minh ngấng đầu nhìn lên vết nứt không gian!
Vừa rồi nếu không phải Đông Phương Xá Nguyệt ra tay, e rằng anh sẽ phải lộ ra sự tồn tại của Tiểu Tháp!
“Chẳng phải cô ta rất hy vọng mình chết sao? Sao lại ra tay cứu mình?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Đã qua mười lăm phút, vết nứt không gian sắp sửa khép lại!
Đông Phương Xá Nguyệt vần chưa ra ngoài!
Ngay tại khoảnh khắc vết nứt không gian khép lại, một bóng người nhanh chóng lao ra!
Cô ta phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung, yếu ớt rơi xuống đất!
Diệp Bắc Minh sớm đã chuẩn bị kỹ
càng.
Hai chân nhún xuống, bắn ra, bay lên không!
Vèo!
Anh ôm lấy vòng eo Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi rơi trên mặt đất!
“Cậu… Buông tôi ra!”
Đông Phương Xá Nguyệt phẫn nộ nói, giãy giụa muổn thoát khỏi Diệp Bắc Minh!
Anh liền nói: “Vết thương của cô quá nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu”.
“Sau này sẽ để lại m‘âm tai họa?”
“Liên quan gì tới cậu? Không cần cậu quan tâm đến sống chết của tôi!”, Đông Phương Xá Nguyệt cắn cắn môi đỏ.
Diệp Bắc Minh vô cùng ngang ngược quát: “Cô là người phụ nữ của tôi, tôi mặc kệ cô thì ai quan tâm cô?”
“Cái gì?”
Sở VỊ Ương kinh ngạc: “Đông Phương Xá Nguyệt, Xá Nguyệt Thần Đế của gia tộc Đông Phương!”
“Cô… Cô ta là người phụ nữ của anh?”
Sở Sở kinh ngạc hỏi: “Hả? Anh Diệp, đến cùng thì anh có bao nhiêu người phụ
nữ vậy?”
Diệp Tâm nhìn về phía Tôn Thiến ở bên cạnh: “Mẹ ơi, con lại có thêm một mẹ nhỏ nữa?”
Tôn Thiến hừ nhẹ một tiếng: “Con không bao giờ được học theo bố của con, người này cực kỳ lăng nhăng!”
Lửa giận đầy người Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong nháy mắt bị dập tắt!
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!
Trái tim nhỏ bé không ngừng đập bùm bùm đầy mạnh mẽ!
Mặc dù ngoài miệng cô ta phản bác: “Ai là người phụ nữ của cậu? Nói hươu nói vượn!”
Nhưng thân thế lại rất thành thật.
Tùy ý Diệp Bắc Minh đặt cơ thế xuống đất, để anh trị liệu vết thương cho mình!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK