Anh khẽ lắc đầu: “Có điều, kẻ thù của tôi rất nhiều, cô sẽ không hy vọng làm bạn với tôi!”
Thánh nữ Tổ Long điện tự tin đáp: “Anh Diệp, kẻ thù nào dám làm kẻ địch với Tổ Long điện chứ?”
“Tòi cố tình muốn nhận anh Diệp làm bạn đấy!”
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Tùy cô. Cỏ nói đi, có chuyện gì vậy?”
Thánh nữ Tổ Long điện không hề giấu giếm: ‘Anh Diệp, anh từng nghe nói đến Thiên Báng chưa?”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đâu: “Nghe nói rồi”.
Thánh nữ Tố Long điện nói thắng: ”Tôi hy vọng anh Diệp sẽ tiến vào vị trí trên 1000 của Thiên Bảng trong vòng ba tháng!”
Diệp Bắc Minh thắng thắn từ chối: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với xếp hạng Thiên Báng của các người!”
Anh xoay người rời đi.
“Chờ chút đã!”
Thánh nữ Tổ Long điện bước lên trước, ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Anh Diệp, anh hãy nghe tôi nói hết đã”.
“Được, tôi cho cô ba mươi giây”.
“Cảm ơn!”
Thánh nữ Tổ Long điện hít sâu một hơi: “Tiến vào top 1000 Thiên Báng sẽ có tư cách đặt chân cấm địa Luân Hồi!”
“Ba ngàn thế giới tồn tại đến bây giờ, chỉ cần là người đi ra từ trong cấm địa Luân Hồi, cánh giới đều sẽ có sự tăng lên vô cùng kinh khủng!”
“Nhưng, tiến vào cấm địa Luân Hồi cần có đồng đội, tôi hy vọng anh Diệp có thể trở thành đồng đội của tôi!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, nhanh chóng hỏi lại: “Cô nói cái gì? Cấm địa Luân Hồi!”
Thánh nữ Tổ Long điện không ngờ Diệp Bắc Minh lại có phán ứng lớn như vậy: “Anh Diệp, có vấn đ’ẽ gì à?”
Ánh mắt Diệp Bẳc Minh lập lòe: “Cấm địa Luân Hồi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vùng đất Luân Hồi và cấm địa Luân Hồi là cùng một chồ sao?”
“Phải chăng chủ Luân Hồi ở tại cấm địa Luân Hồi?”
Lần này đến lượt Thánh nữ Tố Long điện kinh ngạc: “Anh biết chủ Luân Hồi?”
Đôi mắt cô ta trầm xuống, nhìn chòng chọc vào Diệp Bấc Minh!
Yên lặng hồi lâu, cô ta mới phun ra một câu: “Anh Diệp, anh rốt cuộc là ai?”
“Khắp ba ngàn thế giới cũng không mấy người biết đến chủ Luân Hồi, làm thế nào mà anh biết đến người này?”
Ngữ điệu của Diệp Bắc Minh không hề dao động: “Là tôi đang hỏi cô, sao lại đến lượt cô hỏi ngược tôi?”
Hoàn Nhi kiêu ngạo: “Anh có thái độ gì đấy? Biết Thánh nữ chúng tôi có địa vị như thế nào không?”
“Bao nhiêu người tranh nhau lập đội với điện hạ đấy, anh còn không thành thật trá lời Thánh nữ nhà tôi đi!”
“Chỉ là cảnh giới Giới Chủ, điện hạ nhà tôi đã quá nể mặt anh rồi, anh đừng có mà được voi đòi tiên!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Thú vị!”
Xoay người rời đi!
Thánh nữ Tổ Long điện vội vàng mở miệng: “Anh Diệp, Hoàn Nhi không biết lớn nhỏ quen rồi!”
“Cô ấy chỉ là đùa thôi, anh Diệp bỏ quá cho cô ấy đi!”
Diệp Bắc Minh lười nghe cô ta giãi thích thêm điều gì, bước về phía trước.
Biến mất trong chớp mắt!
Hoàn Nhi thấy hơi luống cuống chân tay: “Điện hạ, tôi xin lỗi”.
“Tôi… Tôi không hề cố ý, tôi không ngờ anh ta nhỏ mọn như vậy…”
Gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ TỔ Long điện cứng lại: “Hoàn Nhi, đây là lần cuối cùng!”
“Lần sau gặp lại anh Diệp, nếu em còn xấc xược như vậy thì đừng đi theo tôi nữa”.
Hoàn Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch!
Trong lòng vô cùng tủi thân!
Vi một tên Diệp Bắc Minh mà đến mức như thế sao?
Thiên Đạo tông.
Chín mươi chín tòa thân sơn chập trùng liên miên.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì nhất định sẽ nhận ra.
Bố cục của chín mươi chín tòa thần sơn này giống y như đúc bố cục của núi Rồng nhà họ Diệp!
Điểm khác biệt duy nhất chính là, chín mươi chín tòa thần sơn này bỏ qua trọng lực, lơ lửng giữa không trung.
Trên đính tòa thần sơn thứ 81, một thanh niên đang ngồi xếp bằng trên một viên đá hỗn độn màu đen.
Dòng khí hổn độn sau lưng chìm nổi, bên dưới có mấy người đàn ông quỳ tại đó!
Thanh niên mở mắt ra, biếu cảm ngưng trọng chưa từng có trước đó: “Diệp Bắc Minh? ông nói anh ta tên là Diệp Bắc Minh?”
Ầm!
Một luồng sát ý kinh khủng quét sạch!
Mấy người quỳ gối bên dưới bị dọa mất mật, chuyện này là thế nào vậy?
Hôm nay Thánh tử sao vậy?
Sao chỉ vì một cái tên mà lại đột nhiên tức giận đến thế?
Mấy người nom nớp lo sợ trả lời: “Thưa Thánh tử, đúng vậy!”
“Cảnh giới kẻ này biểu lộ ra mới chí là cánh giới Giới Chủ!”
“Nhưng sức chiến đấu của anh ta lại hết sức kinh khủng, đặc biệt là tốc độ của anh, đến độ xuất quỷ nhập thần!”
“Điền trưởng lão và Vũ trưởng lão đều ch”ết dưới tay người này, g’ân như là bị gi*ết trong nháy mắt!”
Trần Vô Diễn im lặng, không biết đang suy nghĩ gì!
Một lát sau.
Anh ta lạnh như băng phun ra một câu: “Đầu Trâu, Mặt Ngựa!”
Vừa dứt lời, tiếng thét dài vang lên!
Một con trâu đen, một con ngựa trắng đi ra từ trong dòng khí hỗn độn.
“Công tử!”
Đồng loạt hóa thành hình người, quỳ một chân trên đất.
Trần Vô Diên bình tĩnh lên tiếng: “Mang thằng này về, phải sống!”
“Rõ!”
Hai ánh sáng một đen một trắng lóe lên, Đầu Trâu Mặt Ngựa biến mất.
Trần Vô Diên lên tiếng: “Các người lui ra!”
“Rõ!”
Mấy người đàn ông quỳ dưới đất vô cùng chấn động lui ra: “Rốt cuộc Thánh tử kinh khủng cỡ nào vậy? Ngay cả Yêu tộc hóa thành hình người cũng thu phục được!”
Sau khi mấy người này rời đi.
Trần Vô Diễn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống khối nham thạch màu đen vừa ngồi.
Thứ này chính là Thiên Ngoại Vần Thạch, được phát hiện bên trong một cơn mưa sao băng một triệu năm v’ê trước!
Sau khi Thiên Đạo tông giám định, xác định vật này là đá Hỗn Độn!
Lấy được thứ này xong, thực lực của Trần Vô Diễn tiến bộ cực kỳ kinh người!
Điều duy nhất làm Trần Vô Diễn nghi hoặc không hiểu là trên khối đá Hồn Độn này có khắc ba chữ!
Chính là: Diệp Bắc Minh!