Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ trung niên lệ rơi đầy mặt: “Viên trong tay Khuynh Thành là viên cuối cùng, đã cho sư muội của cô ấy dùng rồi”.

Lạc Chính Hùng ngửa mặt lên trời gào thét: “Vì sao chứ, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy!”

“Đi, mang Khuynh Thành về Thánh tộc. Nhất định có biện pháp, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp!”

Người phụ nữ trung niên giữ chặt Lạc Chính Hùng: “Gia chủ, e rằng Khuynh Thành không kiên trì được đến…”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cứu người! Mau mau cứu người đi!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét, ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành: “Không tiếc bất cứ giá nào. Tôi mặc kệ õng dùng cách gì, chỉ cần cứu được chị ấy đều được hết!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: “Nhóc, bản tháp thực sự đáng tiếc, tình huống của cô ấy cậu cũng thấy rồi”.

“Cô ấy không chỉ bị đứt gãy gân mạch, mà xương cốt toàn thân đều tan vỡ!”

“Nội tạng của cô ấy đã bị nổ nát, gần như từng tấc máu thịt đều bị bể tung tóe!”

“Hiện tại mà tùy tiện động vào, thân thể cò ấy lập tức có thể sụp đố…”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng:

“Chẳng lẽ không hề có biện pháp nào?”

Lần đầu tiên anh có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: “Tôi có cách cứu cô ấy!”

“Ai đang nói chuyện đấy?”

Cổ họng Diệp Bắc Minh khàn đặc.

Một giây sau.

Không khí chấn động, một cô gái mặc bộ áo da màu đen bó sát.

Có gương mặt thiên sứ cùng dáng người ma quỷ xuất hiện!

Cô ta có cặp ma đồng đen nhánh, lúc mỉm cười còn đế lộ ra đôi răng nanh nhỏ: “Diệp Bắc Minh, tôi giúp anh cứu cô ấy, anh đồng ý với tôi một việc!”

Diệp Bắc Minh nhìn chòng chọc vào cô gái mặc áo đen: “Cô là người của Ma tộc?”

“Ma tộc?”

Mọi người giật nảy mình!

Lạc Chính Hùng và vợ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cỏ gái kia!

Cô nàng áo đen nở nụ cười xinh đẹp: “Chuyện này chẳng phải rất rõ ràng sao? Tòi không hề che giấu thân phận của mình!”

Cô ta quét mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, cười đầy thâm ý: “Mau đồng ý tôi đi, nếu không thì đại sư tỷ của anh sẽ phải chết đó”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh không do dự gật đầu!

Cỏ gái mặc đồ đen sững sờ: “Anh cứ thế mà đồng ý?”

“Bất kể tòi đưa ra điều kiện gì? Dù bảo anh tự sát cũng được?”

“Cô cho rằng tôi đang đùa giỡn với cô sao?”, Diệp Bắc Minh nổi giận.

Cò ta cười cười: “Ha ha ha, tốt lắm, tôi sẽ không bảo anh tự sát”.

Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Mau nói, cứu sư tỷ tỏi như thế nào?”

Cô gái áo đen thản nhiên nói: “Truyền máu của anh vào trong cơ thể cô ấy!”

“Lúc trước bố anh đã cứu mẹ anh như vậy!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Tháp nhỏ, có thể làm được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ suy tư: “Có lẽ có thể thực hiện! Nhưng…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nhưng gì hết!”

Anh trực tiếp cắt cổ tay, máu tươi rót vào trong cơ thể Lạc Khuynh Thành!

Trong chớp mắt, một làn ma khí màu đen bao phủ lấy Lạc Khuynh Thành.

Máu thịt trên người cò ấy cũng nhanh chóng khôi phục, nhưng hơi thở vẫn không yên ổn.

Cò gái mặc áo đen thấy thế, tiện tay ném qua một viên đan dược: “Để cô ấy ăn!”

“Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh nắm chặt đan dược xem xét, chỉ thấy những đan văn phức tạp.

Nắm trong tay, một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ đang chấn động!

Diệp Bắc Minh chần chờ.

Cô ta tức giận dậm chân: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự cái gì? Đang hoài nghi tôi hả?”

“Nếu tôi muốn làm hại đại sư tỷ của anh, còn cần phải lãng phí thời gian như vậy sao?”

Diệp Bắc Minh suy tư.

Anh đút đan dược cho Đại sư tỷ ăn!

Quả nhiên.

Hơi thở của Lạc Khuynh Thành ốn định lại.

Mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng!

Đôi mắt Lạc chính Hùng đọng lại, nhìn kỹ cô gái mặc đồ đen: “cảm ơn cô nương, không biết tên tuổi cò nương?”

Cò ta trực tiếp xem nhẹ Lạc Chính Hùng, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Được rồi, người đã cứu xong!”

“Chuyện anh đồng ý với tôi, nhớ phải làm được!”

“Cảm ơn! Cô muốn tôi làm gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô gái kia, khẽ gật đầu.

“Tôi muốn anh quên tất cả hồng nhan tri kỷ, trong vòng một năm tới đến Ma giới cưới tòi!”

Cô gái áo đen quay người, biến mất.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh suýt chút nữa phun ra một búng máu: “Cái… Cái gì?”

“Chờ chút đã, rốt cuộc cô là ai?”

Cỏ ta không trả lời mà biến mất luôn.

Một giây sau, cò ta xuất hiện trước người một lão già Ma tộc cao hơn ba mét.

Lão già Ma tộc khẽ khom người: “Điện hạ, ngài xác định là anh ta sao?”

“Việc này… Không khỏi cũng quá trò đùa?”

Cô gái mặc áo đen kiêu ngạo cười: “Con gái Ma tộc ta dám yêu dám hận, thích sẽ trực tiếp nói ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK